Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 791: Mau xin lỗi Mục tiên sinh!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Kiến Văn, chuyện này là chuyện gì xảy ra!" Phó lão gia tử nhìn về phía Phó Kiến Văn, "Đúng là con làm!"Phó Kiến Văn hai chân trùng điệp thư thích ngồi dựa vào trên ghế sa lon, trên người mang theo khí chất trầm ổn, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn khiến người khác không thể không chú ý đến anh.Phó Kiến Văn gật đầu."Phó tổng..." Mục lão gia tử nhìn về phía Phó Kiến Văn, chau mày, "Cậu đã thừa nhận chuyện này là cậu làm, chúng ta cùng tới nghe một chút xem cậu nói thế nào, tốt xấu gì Mục Quảng Phác cũng gọi tôi là cha, mẹ của cậu ta cũng đã qua đời chỉ để lại một mình cậu ta, thế nào cậu cũng phải giải thích một chút!""Mục thiếu gia xảy ra chuyện ở nơi nào, Mục lão gia tử không phải là cũng chưa xem camera! Nếu đã xem qua camera rồi thì cần gì phải biết rõ còn hỏi!" Phó Kiến Văn mỉm cười, con ngươi bình tĩnh như nước nhìn về phía Mục lão gia tử.Mục Mạn Đồng một mặt bất ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía cha của mình.Mục lão gia tử ngược lại cũng bình tĩnh, mở miệng nói: "Về chuyện camera... Tôi càng muốn nghe Phó tổng giải thích một câu.""Sớm có nghe thấy danh tiếng phong lưu của Mục thiếu gia, lần này chỉ là cho Mục gia một bài học, cho Mục thiếu gia biết người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, cho hắn ghi nhớ thật kĩ nếu làm sai thì phải trả một cái giá như thế nào!" ngữ khí của Phó Kiến Văn không chút rung động.Phó Kiến Văn luôn luôn kiệm lời, rất ít khi nói thêm cái gì, vậy mà hôm nay đã mở miệng nói nhiều như vậy."Cái giáo huấn này, Phó tổng cho có phải là quá nặng rồi hay không!" giọng nói của Mục lão gia tử cao hơn một chút.Mặc dù Mục Quảng Phác không phải là con ruột của Mục lão gia tử nhưng dù gì Mục Quảng Phác cũng là cháu của ông ta, chị gái của ông ta chết đi chỉ để lại một đứa con trai, hiện tại ngay cả vật kia cũng bị phế bỏ, đứa trẻ còn chưa có, làm sao có thể không tức giận!Phó Thiên Tứ có chút khẩn trương nhìn về phía Phó Kiến Văn, muốn há miệng thay Phó Kiến Văn nói chuyện, nhưng lại bị Lư Thanh Mai dùng sức nắm lấy cổ tay.Phó Kiến Văn không chút biến sắc, khóe môi nhợt nhạt nổi lên ý cười, một tay đặt tại trên đầu gối, khớp xương bàn tay nhẹ nhàng đều đều gõ lên đầu gối: "Mục lão tiên sinh, cái giáo huấn này, đối với tôi mà nói, rất nhẹ.""Kiến Văn!" Phó Thanh Tuyền lớn tiếng quát lớn, "Mau cin lỗi Mục lão tiên sinh!"*********Các nàng nghĩ Phó Kiến Văn có xin lỗi lão già Mục kia không nào?Hãy cùng like, cmt và bỏ phiếu cho shu để đón đọc chương tiếp theo nhaaaaaa
"Kiến Văn, chuyện này là chuyện gì xảy ra!" Phó lão gia tử nhìn về phía Phó Kiến Văn, "Đúng là con làm!"
Phó Kiến Văn hai chân trùng điệp thư thích ngồi dựa vào trên ghế sa lon, trên người mang theo khí chất trầm ổn, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn khiến người khác không thể không chú ý đến anh.
Phó Kiến Văn gật đầu.
"Phó tổng..." Mục lão gia tử nhìn về phía Phó Kiến Văn, chau mày, "Cậu đã thừa nhận chuyện này là cậu làm, chúng ta cùng tới nghe một chút xem cậu nói thế nào, tốt xấu gì Mục Quảng Phác cũng gọi tôi là cha, mẹ của cậu ta cũng đã qua đời chỉ để lại một mình cậu ta, thế nào cậu cũng phải giải thích một chút!"
"Mục thiếu gia xảy ra chuyện ở nơi nào, Mục lão gia tử không phải là cũng chưa xem camera! Nếu đã xem qua camera rồi thì cần gì phải biết rõ còn hỏi!" Phó Kiến Văn mỉm cười, con ngươi bình tĩnh như nước nhìn về phía Mục lão gia tử.
Mục Mạn Đồng một mặt bất ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía cha của mình.
Mục lão gia tử ngược lại cũng bình tĩnh, mở miệng nói: "Về chuyện camera... Tôi càng muốn nghe Phó tổng giải thích một câu."
"Sớm có nghe thấy danh tiếng phong lưu của Mục thiếu gia, lần này chỉ là cho Mục gia một bài học, cho Mục thiếu gia biết người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, cho hắn ghi nhớ thật kĩ nếu làm sai thì phải trả một cái giá như thế nào!" ngữ khí của Phó Kiến Văn không chút rung động.
Phó Kiến Văn luôn luôn kiệm lời, rất ít khi nói thêm cái gì, vậy mà hôm nay đã mở miệng nói nhiều như vậy.
"Cái giáo huấn này, Phó tổng cho có phải là quá nặng rồi hay không!" giọng nói của Mục lão gia tử cao hơn một chút.
Mặc dù Mục Quảng Phác không phải là con ruột của Mục lão gia tử nhưng dù gì Mục Quảng Phác cũng là cháu của ông ta, chị gái của ông ta chết đi chỉ để lại một đứa con trai, hiện tại ngay cả vật kia cũng bị phế bỏ, đứa trẻ còn chưa có, làm sao có thể không tức giận!
Phó Thiên Tứ có chút khẩn trương nhìn về phía Phó Kiến Văn, muốn há miệng thay Phó Kiến Văn nói chuyện, nhưng lại bị Lư Thanh Mai dùng sức nắm lấy cổ tay.
Phó Kiến Văn không chút biến sắc, khóe môi nhợt nhạt nổi lên ý cười, một tay đặt tại trên đầu gối, khớp xương bàn tay nhẹ nhàng đều đều gõ lên đầu gối: "Mục lão tiên sinh, cái giáo huấn này, đối với tôi mà nói, rất nhẹ."
"Kiến Văn!" Phó Thanh Tuyền lớn tiếng quát lớn, "Mau cin lỗi Mục lão tiên sinh!"
*********
Các nàng nghĩ Phó Kiến Văn có xin lỗi lão già Mục kia không nào?
Hãy cùng like, cmt và bỏ phiếu cho shu để đón đọc chương tiếp theo nhaaaaaa
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Kiến Văn, chuyện này là chuyện gì xảy ra!" Phó lão gia tử nhìn về phía Phó Kiến Văn, "Đúng là con làm!"Phó Kiến Văn hai chân trùng điệp thư thích ngồi dựa vào trên ghế sa lon, trên người mang theo khí chất trầm ổn, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn khiến người khác không thể không chú ý đến anh.Phó Kiến Văn gật đầu."Phó tổng..." Mục lão gia tử nhìn về phía Phó Kiến Văn, chau mày, "Cậu đã thừa nhận chuyện này là cậu làm, chúng ta cùng tới nghe một chút xem cậu nói thế nào, tốt xấu gì Mục Quảng Phác cũng gọi tôi là cha, mẹ của cậu ta cũng đã qua đời chỉ để lại một mình cậu ta, thế nào cậu cũng phải giải thích một chút!""Mục thiếu gia xảy ra chuyện ở nơi nào, Mục lão gia tử không phải là cũng chưa xem camera! Nếu đã xem qua camera rồi thì cần gì phải biết rõ còn hỏi!" Phó Kiến Văn mỉm cười, con ngươi bình tĩnh như nước nhìn về phía Mục lão gia tử.Mục Mạn Đồng một mặt bất ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía cha của mình.Mục lão gia tử ngược lại cũng bình tĩnh, mở miệng nói: "Về chuyện camera... Tôi càng muốn nghe Phó tổng giải thích một câu.""Sớm có nghe thấy danh tiếng phong lưu của Mục thiếu gia, lần này chỉ là cho Mục gia một bài học, cho Mục thiếu gia biết người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, cho hắn ghi nhớ thật kĩ nếu làm sai thì phải trả một cái giá như thế nào!" ngữ khí của Phó Kiến Văn không chút rung động.Phó Kiến Văn luôn luôn kiệm lời, rất ít khi nói thêm cái gì, vậy mà hôm nay đã mở miệng nói nhiều như vậy."Cái giáo huấn này, Phó tổng cho có phải là quá nặng rồi hay không!" giọng nói của Mục lão gia tử cao hơn một chút.Mặc dù Mục Quảng Phác không phải là con ruột của Mục lão gia tử nhưng dù gì Mục Quảng Phác cũng là cháu của ông ta, chị gái của ông ta chết đi chỉ để lại một đứa con trai, hiện tại ngay cả vật kia cũng bị phế bỏ, đứa trẻ còn chưa có, làm sao có thể không tức giận!Phó Thiên Tứ có chút khẩn trương nhìn về phía Phó Kiến Văn, muốn há miệng thay Phó Kiến Văn nói chuyện, nhưng lại bị Lư Thanh Mai dùng sức nắm lấy cổ tay.Phó Kiến Văn không chút biến sắc, khóe môi nhợt nhạt nổi lên ý cười, một tay đặt tại trên đầu gối, khớp xương bàn tay nhẹ nhàng đều đều gõ lên đầu gối: "Mục lão tiên sinh, cái giáo huấn này, đối với tôi mà nói, rất nhẹ.""Kiến Văn!" Phó Thanh Tuyền lớn tiếng quát lớn, "Mau cin lỗi Mục lão tiên sinh!"*********Các nàng nghĩ Phó Kiến Văn có xin lỗi lão già Mục kia không nào?Hãy cùng like, cmt và bỏ phiếu cho shu để đón đọc chương tiếp theo nhaaaaaa