Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 804: Còn Phó phu nhân thì sao

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Phó Thiên Tứ." Giọng nói trầm ổn của Phó Kiến Văn vang lên, phảng phất như rất có quyền uy, anh nhìn qua Phó Thiên Tứ giống như một người già dặn hơn, ung dung thong thả mở miệng nói, "Cậu đã không phải là một đứa trẻ, cổ phần cũng không phải do cậu chia! Nhưng cậu cảm thấy mẹ của cậu đáng thương, như vậy Phó lão phu nhân thì sao! Khi còn trẻ vì Phó lão gia sinh ra một người con gái mà cổ t* c*ng bị tổn thương không thể tiếp tục mang thai lại, trung niên thì phải chịu tang con gái, bây giờ già rồi... lại như nước với lửa cùng người chồng chung sống cùng mình bao nhiêu năm, ngay cả tập đoàn Khải Đức do một tay hai người họ thành lập ra cũng đều phải chắp tay nhường cho một người phụ nữ khác!" Sắc mặt của Phó Thiên Tứ trắng bệch, cậu ta thừa nhận mình là một người ích kỷ, xác thực không nghĩ tới Phó lão phu nhân. "Mẹ cậu dựa vào cái gì mà muốn lấy đi thứ mà Phó lão phu nhân cùng Phó lão gia cùng nhau phấn đấu! Phó lão phu nhân cực khổ cả đời, chính là để làm quà cưới cho mẹ cậu sao!" Giọng nói nói của Phó Kiến Văn rất bình tĩnh hờ hững, nhưng lại khiến cho trái tim của Phó Thiên Tứ đập như nổi trống, xấu hổ tới nỗi mặt đỏ tới mang tai. "Cướp đi chồng của người khác, phá huỷ đi hạnh phúc nửa đời sau của người khác sau đó còn muốn lấy đi kết quả mà người khác đã khổ cực cả đời, không thể bởi vì bà ta là mẹ của cậu, việc tốt trên thế giới này không thể đều bị một mình bà ta chiếm!" Phó Thiên Tứ cúi đầu, viền mắt rất nóng, như là một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm. Đây là lần đầu tiên Phó Kiến Văn nói với Phó Thiên Tứ nhiều lời như vậy. "Nếu như lúc trước, mẹ của cậu không dùng cậu để cướp đi Phó lão gia, mà chỉ đơn giản... là vì Phó lão gia sinh một đứa con trai để lấy được được một chút bồi thường, tự nhiên là không thành vấn đề." Phó Kiến Văn nhìn Phó Thiên Tứ ở trước mắt, đến cùng lại mềm lòng, "Cậu có thể trở về chuyển lời tới mẹ của cậu, bảo bà ta lựa chọn giữa Phó lão gia hay là cổ phần của tập đoàn Khải Đức, tôi cho bà ta thời gian này..." Phó Kiến Văn nói rất có tự tin, phảng phất như tập đoàn Khải Đức đã là vật trong tay của anh. Nhìn thấy bóng người cô đơn của Phó Thiên Tứ, cuối cùng Phó Kiến Văn giơ tay lên vỗ vỗ bả vai cậu ta, sau đó xoay người rời đi... Bên tai Phó Thiên Tứ, chính là âm thanh của tiếng giày da giẫm lên cục đá, cậu ta không có dũng khí ngẩng đầu. 

"Phó Thiên Tứ." Giọng nói trầm ổn của Phó Kiến Văn vang lên, phảng phất như rất có quyền uy, anh nhìn qua Phó Thiên Tứ giống như một người già dặn hơn, ung dung thong thả mở miệng nói, "Cậu đã không phải là một đứa trẻ, cổ phần cũng không phải do cậu chia! Nhưng cậu cảm thấy mẹ của cậu đáng thương, như vậy Phó lão phu nhân thì sao! Khi còn trẻ vì Phó lão gia sinh ra một người con gái mà cổ t* c*ng bị tổn thương không thể tiếp tục mang thai lại, trung niên thì phải chịu tang con gái, bây giờ già rồi... lại như nước với lửa cùng người chồng chung sống cùng mình bao nhiêu năm, ngay cả tập đoàn Khải Đức do một tay hai người họ thành lập ra cũng đều phải chắp tay nhường cho một người phụ nữ khác!" 

Sắc mặt của Phó Thiên Tứ trắng bệch, cậu ta thừa nhận mình là một người ích kỷ, xác thực không nghĩ tới Phó lão phu nhân. 

"Mẹ cậu dựa vào cái gì mà muốn lấy đi thứ mà Phó lão phu nhân cùng Phó lão gia cùng nhau phấn đấu! Phó lão phu nhân cực khổ cả đời, chính là để làm quà cưới cho mẹ cậu sao!" 

Giọng nói nói của Phó Kiến Văn rất bình tĩnh hờ hững, nhưng lại khiến cho trái tim của Phó Thiên Tứ đập như nổi trống, xấu hổ tới nỗi mặt đỏ tới mang tai. 

"Cướp đi chồng của người khác, phá huỷ đi hạnh phúc nửa đời sau của người khác sau đó còn muốn lấy đi kết quả mà người khác đã khổ cực cả đời, không thể bởi vì bà ta là mẹ của cậu, việc tốt trên thế giới này không thể đều bị một mình bà ta chiếm!" 

Phó Thiên Tứ cúi đầu, viền mắt rất nóng, như là một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm. 

Đây là lần đầu tiên Phó Kiến Văn nói với Phó Thiên Tứ nhiều lời như vậy. 

"Nếu như lúc trước, mẹ của cậu không dùng cậu để cướp đi Phó lão gia, mà chỉ đơn giản... là vì Phó lão gia sinh một đứa con trai để lấy được được một chút bồi thường, tự nhiên là không thành vấn đề." Phó Kiến Văn nhìn Phó Thiên Tứ ở trước mắt, đến cùng lại mềm lòng, "Cậu có thể trở về chuyển lời tới mẹ của cậu, bảo bà ta lựa chọn giữa Phó lão gia hay là cổ phần của tập đoàn Khải Đức, tôi cho bà ta thời gian này..." 

Phó Kiến Văn nói rất có tự tin, phảng phất như tập đoàn Khải Đức đã là vật trong tay của anh. 

Nhìn thấy bóng người cô đơn của Phó Thiên Tứ, cuối cùng Phó Kiến Văn giơ tay lên vỗ vỗ bả vai cậu ta, sau đó xoay người rời đi... 

Bên tai Phó Thiên Tứ, chính là âm thanh của tiếng giày da giẫm lên cục đá, cậu ta không có dũng khí ngẩng đầu. 

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Phó Thiên Tứ." Giọng nói trầm ổn của Phó Kiến Văn vang lên, phảng phất như rất có quyền uy, anh nhìn qua Phó Thiên Tứ giống như một người già dặn hơn, ung dung thong thả mở miệng nói, "Cậu đã không phải là một đứa trẻ, cổ phần cũng không phải do cậu chia! Nhưng cậu cảm thấy mẹ của cậu đáng thương, như vậy Phó lão phu nhân thì sao! Khi còn trẻ vì Phó lão gia sinh ra một người con gái mà cổ t* c*ng bị tổn thương không thể tiếp tục mang thai lại, trung niên thì phải chịu tang con gái, bây giờ già rồi... lại như nước với lửa cùng người chồng chung sống cùng mình bao nhiêu năm, ngay cả tập đoàn Khải Đức do một tay hai người họ thành lập ra cũng đều phải chắp tay nhường cho một người phụ nữ khác!" Sắc mặt của Phó Thiên Tứ trắng bệch, cậu ta thừa nhận mình là một người ích kỷ, xác thực không nghĩ tới Phó lão phu nhân. "Mẹ cậu dựa vào cái gì mà muốn lấy đi thứ mà Phó lão phu nhân cùng Phó lão gia cùng nhau phấn đấu! Phó lão phu nhân cực khổ cả đời, chính là để làm quà cưới cho mẹ cậu sao!" Giọng nói nói của Phó Kiến Văn rất bình tĩnh hờ hững, nhưng lại khiến cho trái tim của Phó Thiên Tứ đập như nổi trống, xấu hổ tới nỗi mặt đỏ tới mang tai. "Cướp đi chồng của người khác, phá huỷ đi hạnh phúc nửa đời sau của người khác sau đó còn muốn lấy đi kết quả mà người khác đã khổ cực cả đời, không thể bởi vì bà ta là mẹ của cậu, việc tốt trên thế giới này không thể đều bị một mình bà ta chiếm!" Phó Thiên Tứ cúi đầu, viền mắt rất nóng, như là một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm. Đây là lần đầu tiên Phó Kiến Văn nói với Phó Thiên Tứ nhiều lời như vậy. "Nếu như lúc trước, mẹ của cậu không dùng cậu để cướp đi Phó lão gia, mà chỉ đơn giản... là vì Phó lão gia sinh một đứa con trai để lấy được được một chút bồi thường, tự nhiên là không thành vấn đề." Phó Kiến Văn nhìn Phó Thiên Tứ ở trước mắt, đến cùng lại mềm lòng, "Cậu có thể trở về chuyển lời tới mẹ của cậu, bảo bà ta lựa chọn giữa Phó lão gia hay là cổ phần của tập đoàn Khải Đức, tôi cho bà ta thời gian này..." Phó Kiến Văn nói rất có tự tin, phảng phất như tập đoàn Khải Đức đã là vật trong tay của anh. Nhìn thấy bóng người cô đơn của Phó Thiên Tứ, cuối cùng Phó Kiến Văn giơ tay lên vỗ vỗ bả vai cậu ta, sau đó xoay người rời đi... Bên tai Phó Thiên Tứ, chính là âm thanh của tiếng giày da giẫm lên cục đá, cậu ta không có dũng khí ngẩng đầu. 

Chương 804: Còn Phó phu nhân thì sao