Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 828: Lạnh lẽo

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bên trong phòng cấp cứu hầu như kín hết chỗ, lời nói của hai người bác sĩ này, khiến cho trái tim Tố Tâm như bị bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng không dám.Đầu óc Tố Tâm đã ong ong, đã nghe không được bất kỳ âm thanh nào, tim đập kịch liệt giống như muốn va ra khỏi lồng ngực.Lại có một người thân từ trong cửa lớn của phòng cấp cứu vọt ra, đụng phải bả vai của Tố Tâm khiến cô lui về sau hai bước, sau đó lảo đảo một cái, điện thoại di động trong tay cũng bị b*n r* ngoài..."Xin lỗi!" Vị kia quay đầu lại nói với Tố Tâm một câu, sau đó vội vội vàng vàng đi nắm lấy cánh tay y tá hỏi dò người nhà của anh ta ở nơi nào.Tố Tâm một bộ như vừa tình giấc chiêm bao, đúng! Hẳn là nên đi hỏi y tá!Cái trán cùng sống lưng cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, cô nhặt điện thoại di động lên, kéo một y tá đang bưng khay thuốc lại, dùng thứ ngôn ngữ Ả Rập sứt sẹo của mình run rẩy hỏi: "Có một bệnh nhân gọi là Phó Kiến Văn, cô biết anh ấy ở nơi nào không!"Y tá không nhịn được gạt ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm ra: "Đâu đâu cũng có bệnh nhân, cô tự mình đi tìm đi!"Tự mình tìm!Tố Tâm phảng phất như mất đi trực giác, chỉ theo bản năng, như con ruồi không đầu xốc lên lần lượt những cái rèm để tìm kiếm Phó Kiến Văn.Xốc một cái rèm lên, ngó vào trong thấy không phải là Phó Kiến Văn, lại xốc một cái tiếp theo lên cũng không phải!Tố Tâm hầu như muốn đem tất cả các tấm rèm của phòng cấp cứu lên để xem, nhưng cũng đều không thấy thân ảnh của Phó Kiến Văn, trái tim cô không ngừng chìm xuống phía dưới, thân thể lạnh lẽo run rẩy.Cô đứng ở trước cái rèm cuối cùng của phòng cấp cứu, tự nhiên mất đi dũng khí vén ra.Cô sợ bên trong không phải là Phó Kiến Văn! Sợ Phó Kiến Văn chính là người đang nằm trong phòng bệnh bị cây thép đâm vào kia.Lại càng sợ... Phó Kiến Văn chính là người tài xế ngoại quốc mà bác sĩ kia nói, mới vừa được đẩy vào phòng giải phẫu, đã không còn hơi thở...Trong đầu Tố Tâm đã cuống đến nỗi bốc hoả, nhưng thân thể lại lạnh lẽo không hề có nhiệt độ!Tay phải của cô run rẩy nắm lấy cái rèm cuối cùng, đem hết toàn lực kéo ra!Bên trong là một người ăn mặc áo khoác màu đen, đang giúp một người đàn ông khác xử lý vết thương.*******Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhaaaaa

Bên trong phòng cấp cứu hầu như kín hết chỗ, lời nói của hai người bác sĩ này, khiến cho trái tim Tố Tâm như bị bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng không dám.

Đầu óc Tố Tâm đã ong ong, đã nghe không được bất kỳ âm thanh nào, tim đập kịch liệt giống như muốn va ra khỏi lồng ngực.

Lại có một người thân từ trong cửa lớn của phòng cấp cứu vọt ra, đụng phải bả vai của Tố Tâm khiến cô lui về sau hai bước, sau đó lảo đảo một cái, điện thoại di động trong tay cũng bị b*n r* ngoài...

"Xin lỗi!" Vị kia quay đầu lại nói với Tố Tâm một câu, sau đó vội vội vàng vàng đi nắm lấy cánh tay y tá hỏi dò người nhà của anh ta ở nơi nào.

Tố Tâm một bộ như vừa tình giấc chiêm bao, đúng! Hẳn là nên đi hỏi y tá!

Cái trán cùng sống lưng cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, cô nhặt điện thoại di động lên, kéo một y tá đang bưng khay thuốc lại, dùng thứ ngôn ngữ Ả Rập sứt sẹo của mình run rẩy hỏi: "Có một bệnh nhân gọi là Phó Kiến Văn, cô biết anh ấy ở nơi nào không!"

Y tá không nhịn được gạt ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm ra: "Đâu đâu cũng có bệnh nhân, cô tự mình đi tìm đi!"

Tự mình tìm!

Tố Tâm phảng phất như mất đi trực giác, chỉ theo bản năng, như con ruồi không đầu xốc lên lần lượt những cái rèm để tìm kiếm Phó Kiến Văn.

Xốc một cái rèm lên, ngó vào trong thấy không phải là Phó Kiến Văn, lại xốc một cái tiếp theo lên cũng không phải!

Tố Tâm hầu như muốn đem tất cả các tấm rèm của phòng cấp cứu lên để xem, nhưng cũng đều không thấy thân ảnh của Phó Kiến Văn, trái tim cô không ngừng chìm xuống phía dưới, thân thể lạnh lẽo run rẩy.

Cô đứng ở trước cái rèm cuối cùng của phòng cấp cứu, tự nhiên mất đi dũng khí vén ra.

Cô sợ bên trong không phải là Phó Kiến Văn! Sợ Phó Kiến Văn chính là người đang nằm trong phòng bệnh bị cây thép đâm vào kia.

Lại càng sợ... Phó Kiến Văn chính là người tài xế ngoại quốc mà bác sĩ kia nói, mới vừa được đẩy vào phòng giải phẫu, đã không còn hơi thở...

Trong đầu Tố Tâm đã cuống đến nỗi bốc hoả, nhưng thân thể lại lạnh lẽo không hề có nhiệt độ!

Tay phải của cô run rẩy nắm lấy cái rèm cuối cùng, đem hết toàn lực kéo ra!

Bên trong là một người ăn mặc áo khoác màu đen, đang giúp một người đàn ông khác xử lý vết thương.

*******

Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhaaaaa

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bên trong phòng cấp cứu hầu như kín hết chỗ, lời nói của hai người bác sĩ này, khiến cho trái tim Tố Tâm như bị bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng không dám.Đầu óc Tố Tâm đã ong ong, đã nghe không được bất kỳ âm thanh nào, tim đập kịch liệt giống như muốn va ra khỏi lồng ngực.Lại có một người thân từ trong cửa lớn của phòng cấp cứu vọt ra, đụng phải bả vai của Tố Tâm khiến cô lui về sau hai bước, sau đó lảo đảo một cái, điện thoại di động trong tay cũng bị b*n r* ngoài..."Xin lỗi!" Vị kia quay đầu lại nói với Tố Tâm một câu, sau đó vội vội vàng vàng đi nắm lấy cánh tay y tá hỏi dò người nhà của anh ta ở nơi nào.Tố Tâm một bộ như vừa tình giấc chiêm bao, đúng! Hẳn là nên đi hỏi y tá!Cái trán cùng sống lưng cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, cô nhặt điện thoại di động lên, kéo một y tá đang bưng khay thuốc lại, dùng thứ ngôn ngữ Ả Rập sứt sẹo của mình run rẩy hỏi: "Có một bệnh nhân gọi là Phó Kiến Văn, cô biết anh ấy ở nơi nào không!"Y tá không nhịn được gạt ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm ra: "Đâu đâu cũng có bệnh nhân, cô tự mình đi tìm đi!"Tự mình tìm!Tố Tâm phảng phất như mất đi trực giác, chỉ theo bản năng, như con ruồi không đầu xốc lên lần lượt những cái rèm để tìm kiếm Phó Kiến Văn.Xốc một cái rèm lên, ngó vào trong thấy không phải là Phó Kiến Văn, lại xốc một cái tiếp theo lên cũng không phải!Tố Tâm hầu như muốn đem tất cả các tấm rèm của phòng cấp cứu lên để xem, nhưng cũng đều không thấy thân ảnh của Phó Kiến Văn, trái tim cô không ngừng chìm xuống phía dưới, thân thể lạnh lẽo run rẩy.Cô đứng ở trước cái rèm cuối cùng của phòng cấp cứu, tự nhiên mất đi dũng khí vén ra.Cô sợ bên trong không phải là Phó Kiến Văn! Sợ Phó Kiến Văn chính là người đang nằm trong phòng bệnh bị cây thép đâm vào kia.Lại càng sợ... Phó Kiến Văn chính là người tài xế ngoại quốc mà bác sĩ kia nói, mới vừa được đẩy vào phòng giải phẫu, đã không còn hơi thở...Trong đầu Tố Tâm đã cuống đến nỗi bốc hoả, nhưng thân thể lại lạnh lẽo không hề có nhiệt độ!Tay phải của cô run rẩy nắm lấy cái rèm cuối cùng, đem hết toàn lực kéo ra!Bên trong là một người ăn mặc áo khoác màu đen, đang giúp một người đàn ông khác xử lý vết thương.*******Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhaaaaa

Chương 828: Lạnh lẽo