Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 832: Sợ liên luỵ

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đây là đang gọi cô!"Em gái dũng mãnh!" Phó Kiến Văn tựa hồ cũng là lần đầu nghe thấy cái biệt hiệu này của Tố TâmTần Triết giơ tay vò vò đầu, cười nói: "Lúc đó trong đội gọi đùa!"Tố Tâm là một cô gái trói gà không chặt, nhưng lại vì một đứa trẻ không quen biết mà dám đối đầu cùng phần tử kh*ng b*, nhất định không chịu giao đứa trẻ ra, đây không phải dũng mãnh thì là cái gì!Nghĩ đến vừa nãy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ôm nhau, Tần Triết hiếu kỳ hỏi một câu: "Hai người quen biết ở iraq sau đó đính ước sao!"Tố Tâm vẫn chưa trả lời, Phó Kiến Văn giơ tay quàng lấy bả vai Tố Tâm, gật đầu.Tần Triết nhếch môi cười cười: "Chúc mừng hai người!"Tần Triết nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, nụ cười ôn hoà, rồi lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó khó mà che giấu bi thương ở đáy mắt, lăn lộn một hồi sau đó đáy mắt lộ ra ý cười chân thành: "Đội trưởng, nhìn thấy cuộc sống bây giờ của anh rất thoải mái, thật tốt! Ước gì mỗi chúng ta... Cũng đều có thể tốt như vậy thì thật là tốt!"Tựa hồ như Tần Triết có tâm sự...Con mắt của anh ta ửng hồng, dùng sức nắm nắm đấm, như là đã quyết tâm hạ một quyết định nào đó, mở miệng nói: "Đội trưởng, tôi phải đi rồi, tạm biệt đội trưởng!""Trên người cậu có vết thương còn muốn đi chỗ nào!" Phó Kiến Văn chau mày, không có ý định thả Tần Triết đi, trong giọng nói tất cả đều là không thể thoả thuận, "Đi theo tôi!"Dưới mũ lưỡi trai, Tần Triết chau mày: "Đội trưởng, tôi không thể liên lụy anh!""Muốn nói liên lụy thì cũng liên luỵ rồi, đừng quên tôi là người đưa cậu tới bệnh viện!"Tần Triết đã từng là anh em vào sinh ra tử cùng Phó Kiến Văn! Hơn nữa còn là đồng đội của anh lúc trước!Phó Kiến Văn không biết thì cũng thôi đi, biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn!Hiện tại tình cảnh của Tần Triết nguy hiểm cỡ nào, người đã từng chấp hành qua nhiệm vụ như Phó Kiến Văn làm sao lại không biết!Phó Kiến Văn nói xong nắm chặt đơn nộp phí, bàn tay lớn nắm lấy bả vai của Tần Triết, đem người kéo đến trước mặt mình: "Tôi có biện pháp đưa cậu xuất cảnh! Đi!"Phó Kiến Văn vỗ vỗ bả vai Tần Triết, ra hiệu cho cậu ta an tâm.Trong lòng Tần Triết có bất an, nhưng từ trước tới nay lời nói của Phó Kiến Văn đối với bọn họ là mệnh lệnh, uy thế của Phó Kiến Văn phảng phất như vẫn theo bọn họ từ xưa đến nay, phàm là Phó Kiến Văn nói ra khỏi miệng, anh ta không có cách nào há miệng từ chối.**********Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

Đây là đang gọi cô!

"Em gái dũng mãnh!" Phó Kiến Văn tựa hồ cũng là lần đầu nghe thấy cái biệt hiệu này của Tố Tâm

Tần Triết giơ tay vò vò đầu, cười nói: "Lúc đó trong đội gọi đùa!"

Tố Tâm là một cô gái trói gà không chặt, nhưng lại vì một đứa trẻ không quen biết mà dám đối đầu cùng phần tử kh*ng b*, nhất định không chịu giao đứa trẻ ra, đây không phải dũng mãnh thì là cái gì!

Nghĩ đến vừa nãy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ôm nhau, Tần Triết hiếu kỳ hỏi một câu: "Hai người quen biết ở iraq sau đó đính ước sao!"

Tố Tâm vẫn chưa trả lời, Phó Kiến Văn giơ tay quàng lấy bả vai Tố Tâm, gật đầu.

Tần Triết nhếch môi cười cười: "Chúc mừng hai người!"

Tần Triết nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, nụ cười ôn hoà, rồi lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó khó mà che giấu bi thương ở đáy mắt, lăn lộn một hồi sau đó đáy mắt lộ ra ý cười chân thành: "Đội trưởng, nhìn thấy cuộc sống bây giờ của anh rất thoải mái, thật tốt! Ước gì mỗi chúng ta... Cũng đều có thể tốt như vậy thì thật là tốt!"

Tựa hồ như Tần Triết có tâm sự...

Con mắt của anh ta ửng hồng, dùng sức nắm nắm đấm, như là đã quyết tâm hạ một quyết định nào đó, mở miệng nói: "Đội trưởng, tôi phải đi rồi, tạm biệt đội trưởng!"

"Trên người cậu có vết thương còn muốn đi chỗ nào!" Phó Kiến Văn chau mày, không có ý định thả Tần Triết đi, trong giọng nói tất cả đều là không thể thoả thuận, "Đi theo tôi!"

Dưới mũ lưỡi trai, Tần Triết chau mày: "Đội trưởng, tôi không thể liên lụy anh!"

"Muốn nói liên lụy thì cũng liên luỵ rồi, đừng quên tôi là người đưa cậu tới bệnh viện!"

Tần Triết đã từng là anh em vào sinh ra tử cùng Phó Kiến Văn! Hơn nữa còn là đồng đội của anh lúc trước!

Phó Kiến Văn không biết thì cũng thôi đi, biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn!

Hiện tại tình cảnh của Tần Triết nguy hiểm cỡ nào, người đã từng chấp hành qua nhiệm vụ như Phó Kiến Văn làm sao lại không biết!

Phó Kiến Văn nói xong nắm chặt đơn nộp phí, bàn tay lớn nắm lấy bả vai của Tần Triết, đem người kéo đến trước mặt mình: "Tôi có biện pháp đưa cậu xuất cảnh! Đi!"

Phó Kiến Văn vỗ vỗ bả vai Tần Triết, ra hiệu cho cậu ta an tâm.

Trong lòng Tần Triết có bất an, nhưng từ trước tới nay lời nói của Phó Kiến Văn đối với bọn họ là mệnh lệnh, uy thế của Phó Kiến Văn phảng phất như vẫn theo bọn họ từ xưa đến nay, phàm là Phó Kiến Văn nói ra khỏi miệng, anh ta không có cách nào há miệng từ chối.

**********

Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đây là đang gọi cô!"Em gái dũng mãnh!" Phó Kiến Văn tựa hồ cũng là lần đầu nghe thấy cái biệt hiệu này của Tố TâmTần Triết giơ tay vò vò đầu, cười nói: "Lúc đó trong đội gọi đùa!"Tố Tâm là một cô gái trói gà không chặt, nhưng lại vì một đứa trẻ không quen biết mà dám đối đầu cùng phần tử kh*ng b*, nhất định không chịu giao đứa trẻ ra, đây không phải dũng mãnh thì là cái gì!Nghĩ đến vừa nãy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ôm nhau, Tần Triết hiếu kỳ hỏi một câu: "Hai người quen biết ở iraq sau đó đính ước sao!"Tố Tâm vẫn chưa trả lời, Phó Kiến Văn giơ tay quàng lấy bả vai Tố Tâm, gật đầu.Tần Triết nhếch môi cười cười: "Chúc mừng hai người!"Tần Triết nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, nụ cười ôn hoà, rồi lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó khó mà che giấu bi thương ở đáy mắt, lăn lộn một hồi sau đó đáy mắt lộ ra ý cười chân thành: "Đội trưởng, nhìn thấy cuộc sống bây giờ của anh rất thoải mái, thật tốt! Ước gì mỗi chúng ta... Cũng đều có thể tốt như vậy thì thật là tốt!"Tựa hồ như Tần Triết có tâm sự...Con mắt của anh ta ửng hồng, dùng sức nắm nắm đấm, như là đã quyết tâm hạ một quyết định nào đó, mở miệng nói: "Đội trưởng, tôi phải đi rồi, tạm biệt đội trưởng!""Trên người cậu có vết thương còn muốn đi chỗ nào!" Phó Kiến Văn chau mày, không có ý định thả Tần Triết đi, trong giọng nói tất cả đều là không thể thoả thuận, "Đi theo tôi!"Dưới mũ lưỡi trai, Tần Triết chau mày: "Đội trưởng, tôi không thể liên lụy anh!""Muốn nói liên lụy thì cũng liên luỵ rồi, đừng quên tôi là người đưa cậu tới bệnh viện!"Tần Triết đã từng là anh em vào sinh ra tử cùng Phó Kiến Văn! Hơn nữa còn là đồng đội của anh lúc trước!Phó Kiến Văn không biết thì cũng thôi đi, biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn!Hiện tại tình cảnh của Tần Triết nguy hiểm cỡ nào, người đã từng chấp hành qua nhiệm vụ như Phó Kiến Văn làm sao lại không biết!Phó Kiến Văn nói xong nắm chặt đơn nộp phí, bàn tay lớn nắm lấy bả vai của Tần Triết, đem người kéo đến trước mặt mình: "Tôi có biện pháp đưa cậu xuất cảnh! Đi!"Phó Kiến Văn vỗ vỗ bả vai Tần Triết, ra hiệu cho cậu ta an tâm.Trong lòng Tần Triết có bất an, nhưng từ trước tới nay lời nói của Phó Kiến Văn đối với bọn họ là mệnh lệnh, uy thế của Phó Kiến Văn phảng phất như vẫn theo bọn họ từ xưa đến nay, phàm là Phó Kiến Văn nói ra khỏi miệng, anh ta không có cách nào há miệng từ chối.**********Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

Chương 832: Sợ liên luỵ