Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 864: Người đàn ông lạ mặt

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Dưới ánh đèn lồng màu đỏ, ngón tay dài nhỏ của người đàn ông kia nắm lấy điện thoại di động đưa cho Tố Tâm, mu bàn tay của anh ta trắng nhợt như tờ giấy, huyết mạch màu xanh như hoa văn có thể thấy rõ ràng.Tố Tâm đưa tay tiếp nhận, sau đó nhìn màn hình điện thoại di động một chút, màn hình không có vỡ, bật lên cũng không có vấn đề gì, Tố Tâm ngẩng đầu, mở miệng với người đàn ông thân hình gầy gò kia: "Điện thoại không sao..."Tố Tâm chỉ nói bốn chữ, liền thấy con ngươi của người đàn ông đột nhiên run lên, sắc mặt hơi đổi.Hôm nay tâm tình của Tố Tâm tốt, cho nên không tính toán cùng người đàn ông này, chỉ nói: "Nhiều người ở đây, không nên đi nhanh như vậy, bị đụng một cái vẫn là rất đau nhức!"Tố Tâm nói tiếng Anh rất lưu loát, nói xong đem điện thoại di động cất vào túi áo, lại ôm lấy cánh tay của Phó Kiến Văn: "Chúng ta đi!"Người đàn ông kia còn muốn nói điều gì, nhìn thấy ngũ quan lãnh túc của Phó Kiến Văn bên cạnh Tố Tâm, lời vừa ra đến khóe miệng liền nuốt trở vào.Phó Kiến Văn nhìn người đàn ông kia một mắt, thấy người đàn ông kia gật đầu với mình, màu mắt của Phó Kiến Văn thâm sâu khó lường, cũng là khẽ gật đầu.Nhìn theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn rời đi, ánh mắt của người đàn ông kia trở nên xa xăm, không biết nghĩ tới điều gì, cả người như là bị rút đi linh hồn, chỉ lưu lại thể xác đứng ở nơi đó, như kiểu thế giới này đều không có quan hệ gì với anh ta nữa rồi.Mấy người mặc thường phục bảo tiêu vội vội vàng vàng từ trong đám người lao ra, không kịp thở đứng ở trước mặt người đàn ông kia, trong đó có một người đàn ông khôi ngô nhất mở miệng: "Lão bản! Có thể đừng chơi đùa như vậy hay không, thân thể của cậu không tốt cậu không biết sao!"Dưới ánh đèn sắc màu mềm mại ấm áp, bên trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông dần dần có vẻ mặt, như là cũng bị ánh đèn làm cho ấm áp hơn, anh ta chậm chạp cười ra, hỏi: "A Khai... Cậu có tin trên thế giới này sẽ có âm thanh giống nhau như đúc không!"

Dưới ánh đèn lồng màu đỏ, ngón tay dài nhỏ của người đàn ông kia nắm lấy điện thoại di động đưa cho Tố Tâm, mu bàn tay của anh ta trắng nhợt như tờ giấy, huyết mạch màu xanh như hoa văn có thể thấy rõ ràng.

Tố Tâm đưa tay tiếp nhận, sau đó nhìn màn hình điện thoại di động một chút, màn hình không có vỡ, bật lên cũng không có vấn đề gì, Tố Tâm ngẩng đầu, mở miệng với người đàn ông thân hình gầy gò kia: "Điện thoại không sao..."

Tố Tâm chỉ nói bốn chữ, liền thấy con ngươi của người đàn ông đột nhiên run lên, sắc mặt hơi đổi.

Hôm nay tâm tình của Tố Tâm tốt, cho nên không tính toán cùng người đàn ông này, chỉ nói: "Nhiều người ở đây, không nên đi nhanh như vậy, bị đụng một cái vẫn là rất đau nhức!"

Tố Tâm nói tiếng Anh rất lưu loát, nói xong đem điện thoại di động cất vào túi áo, lại ôm lấy cánh tay của Phó Kiến Văn: "Chúng ta đi!"

Người đàn ông kia còn muốn nói điều gì, nhìn thấy ngũ quan lãnh túc của Phó Kiến Văn bên cạnh Tố Tâm, lời vừa ra đến khóe miệng liền nuốt trở vào.

Phó Kiến Văn nhìn người đàn ông kia một mắt, thấy người đàn ông kia gật đầu với mình, màu mắt của Phó Kiến Văn thâm sâu khó lường, cũng là khẽ gật đầu.

Nhìn theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn rời đi, ánh mắt của người đàn ông kia trở nên xa xăm, không biết nghĩ tới điều gì, cả người như là bị rút đi linh hồn, chỉ lưu lại thể xác đứng ở nơi đó, như kiểu thế giới này đều không có quan hệ gì với anh ta nữa rồi.

Mấy người mặc thường phục bảo tiêu vội vội vàng vàng từ trong đám người lao ra, không kịp thở đứng ở trước mặt người đàn ông kia, trong đó có một người đàn ông khôi ngô nhất mở miệng: "Lão bản! Có thể đừng chơi đùa như vậy hay không, thân thể của cậu không tốt cậu không biết sao!"

Dưới ánh đèn sắc màu mềm mại ấm áp, bên trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông dần dần có vẻ mặt, như là cũng bị ánh đèn làm cho ấm áp hơn, anh ta chậm chạp cười ra, hỏi: "A Khai... Cậu có tin trên thế giới này sẽ có âm thanh giống nhau như đúc không!"

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Dưới ánh đèn lồng màu đỏ, ngón tay dài nhỏ của người đàn ông kia nắm lấy điện thoại di động đưa cho Tố Tâm, mu bàn tay của anh ta trắng nhợt như tờ giấy, huyết mạch màu xanh như hoa văn có thể thấy rõ ràng.Tố Tâm đưa tay tiếp nhận, sau đó nhìn màn hình điện thoại di động một chút, màn hình không có vỡ, bật lên cũng không có vấn đề gì, Tố Tâm ngẩng đầu, mở miệng với người đàn ông thân hình gầy gò kia: "Điện thoại không sao..."Tố Tâm chỉ nói bốn chữ, liền thấy con ngươi của người đàn ông đột nhiên run lên, sắc mặt hơi đổi.Hôm nay tâm tình của Tố Tâm tốt, cho nên không tính toán cùng người đàn ông này, chỉ nói: "Nhiều người ở đây, không nên đi nhanh như vậy, bị đụng một cái vẫn là rất đau nhức!"Tố Tâm nói tiếng Anh rất lưu loát, nói xong đem điện thoại di động cất vào túi áo, lại ôm lấy cánh tay của Phó Kiến Văn: "Chúng ta đi!"Người đàn ông kia còn muốn nói điều gì, nhìn thấy ngũ quan lãnh túc của Phó Kiến Văn bên cạnh Tố Tâm, lời vừa ra đến khóe miệng liền nuốt trở vào.Phó Kiến Văn nhìn người đàn ông kia một mắt, thấy người đàn ông kia gật đầu với mình, màu mắt của Phó Kiến Văn thâm sâu khó lường, cũng là khẽ gật đầu.Nhìn theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn rời đi, ánh mắt của người đàn ông kia trở nên xa xăm, không biết nghĩ tới điều gì, cả người như là bị rút đi linh hồn, chỉ lưu lại thể xác đứng ở nơi đó, như kiểu thế giới này đều không có quan hệ gì với anh ta nữa rồi.Mấy người mặc thường phục bảo tiêu vội vội vàng vàng từ trong đám người lao ra, không kịp thở đứng ở trước mặt người đàn ông kia, trong đó có một người đàn ông khôi ngô nhất mở miệng: "Lão bản! Có thể đừng chơi đùa như vậy hay không, thân thể của cậu không tốt cậu không biết sao!"Dưới ánh đèn sắc màu mềm mại ấm áp, bên trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông dần dần có vẻ mặt, như là cũng bị ánh đèn làm cho ấm áp hơn, anh ta chậm chạp cười ra, hỏi: "A Khai... Cậu có tin trên thế giới này sẽ có âm thanh giống nhau như đúc không!"

Chương 864: Người đàn ông lạ mặt