Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 961: Tố Tâm, tôi muốn giết chết cô

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Sở Tầm quả thực tức nổ tung: "Từ nhỏ đến lớn ngoài biết cáo trạng với cả nhà ra em còn biết cái gì! Sở Kiêu Dương! Em đã không phải là học sinh tiểu học rồi! Em đã thành niên! Phải biết cái xã hội này không phải Sở gia để cho em hô phong hoán vũ! Có thể lớn một chút để khiến người ta bớt lo được không! Phó Kiến Văn không thích em lẽ nào em còn muốn đi nói cho mẹ em biết, bảo mẹ em cho người bắt lại lôi đến trước mặt em sao! Sở Kiêu Dương! Đừng tiếp tục để cho người khác nói em đầu óc đen tối não tàn nữa! Lớn lên đi! Chị van cầu em!"Sở Tầm nói xong đóng sập cửa trở về phòng, tức giận dựa vào ván cửa rơi nước mắt.Sở Kiêu Dương nghe được âm thanh đóng sập cửa, cô ta khóc ầm lên, sau đó gào vào hướng cửa phòng của Sở Tầm nói: "Chị đừng tưởng rằng em không biết chị cũng yêu thích anh Kiến Văn! Chị chính là sợ sệt anh Kiến Văn yêu thích em! Cho nên chị đã không còn là người chị yêu quý em như trước kia nữa rồi! Chị bây giờ cũng chán ghét em! Em đều biết hết rồi!"Bên trong gian phòng, Sở Tầm che miệng, thân thể mềm mại theo ván cửa trượt xuống dưới, hai tay che mặt khóc thất thanh, khí lực toàn thân như là bị rút khô, không hề có một chút tinh thần đi dậy dỗ Sở Kiêu Dương, cả người đều mệt.Sở Tầm cảm giác mình đã không còn có mặt mũi đi ra khỏi căn phòng này nữa rồi, chứ đừng nói là đối mặt với Phó Kiến Văn... hơn nữa bây giờ cô ta làm sao có thể đối mặt đối với người khác!Còn không biết người khác ở sau lưng cô ta dày xéo cô ta như thế nào, nhất định là sẽ nói những điều rất khó nghe.Sở Tầm cảm thấy cả người rét run, hai tay cô ta ôm hai đầu gối của chính mình, đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, bên tai tất cả đều là những lời xì xào bàn tán của người khác về cô ta.Sở Tầm là người có lòng tự ái rất cao, là bởi vì cô ta luôn hy vọng mình ở trước mặt người khác duy trì một cái hình tượng hoàn mỹ!Cho nên cô ta hận Tố Tâm!Coi như là cô ta là tình địch của Tố Tâm, lúc đó cô ta c** s*ch ở trước mặt Phó Kiến Văn, cô ta cũng không biết bọn họ đã kết hôn rồi! Tại sao Tố Tâm lại không muốn buông tha cho cô ta, tại sao lại đem chuyện xấu hổ cô ta đã làm nói cho mọi người biết như thế!Tố Tâm... Tôi muốn g**t ch*t cô!

Sở Tầm quả thực tức nổ tung: "Từ nhỏ đến lớn ngoài biết cáo trạng với cả nhà ra em còn biết cái gì! Sở Kiêu Dương! Em đã không phải là học sinh tiểu học rồi! Em đã thành niên! Phải biết cái xã hội này không phải Sở gia để cho em hô phong hoán vũ! Có thể lớn một chút để khiến người ta bớt lo được không! Phó Kiến Văn không thích em lẽ nào em còn muốn đi nói cho mẹ em biết, bảo mẹ em cho người bắt lại lôi đến trước mặt em sao! Sở Kiêu Dương! Đừng tiếp tục để cho người khác nói em đầu óc đen tối não tàn nữa! Lớn lên đi! Chị van cầu em!"

Sở Tầm nói xong đóng sập cửa trở về phòng, tức giận dựa vào ván cửa rơi nước mắt.

Sở Kiêu Dương nghe được âm thanh đóng sập cửa, cô ta khóc ầm lên, sau đó gào vào hướng cửa phòng của Sở Tầm nói: "Chị đừng tưởng rằng em không biết chị cũng yêu thích anh Kiến Văn! Chị chính là sợ sệt anh Kiến Văn yêu thích em! Cho nên chị đã không còn là người chị yêu quý em như trước kia nữa rồi! Chị bây giờ cũng chán ghét em! Em đều biết hết rồi!"

Bên trong gian phòng, Sở Tầm che miệng, thân thể mềm mại theo ván cửa trượt xuống dưới, hai tay che mặt khóc thất thanh, khí lực toàn thân như là bị rút khô, không hề có một chút tinh thần đi dậy dỗ Sở Kiêu Dương, cả người đều mệt.

Sở Tầm cảm giác mình đã không còn có mặt mũi đi ra khỏi căn phòng này nữa rồi, chứ đừng nói là đối mặt với Phó Kiến Văn... hơn nữa bây giờ cô ta làm sao có thể đối mặt đối với người khác!

Còn không biết người khác ở sau lưng cô ta dày xéo cô ta như thế nào, nhất định là sẽ nói những điều rất khó nghe.

Sở Tầm cảm thấy cả người rét run, hai tay cô ta ôm hai đầu gối của chính mình, đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, bên tai tất cả đều là những lời xì xào bàn tán của người khác về cô ta.

Sở Tầm là người có lòng tự ái rất cao, là bởi vì cô ta luôn hy vọng mình ở trước mặt người khác duy trì một cái hình tượng hoàn mỹ!

Cho nên cô ta hận Tố Tâm!

Coi như là cô ta là tình địch của Tố Tâm, lúc đó cô ta c** s*ch ở trước mặt Phó Kiến Văn, cô ta cũng không biết bọn họ đã kết hôn rồi! Tại sao Tố Tâm lại không muốn buông tha cho cô ta, tại sao lại đem chuyện xấu hổ cô ta đã làm nói cho mọi người biết như thế!

Tố Tâm... Tôi muốn g**t ch*t cô!

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Sở Tầm quả thực tức nổ tung: "Từ nhỏ đến lớn ngoài biết cáo trạng với cả nhà ra em còn biết cái gì! Sở Kiêu Dương! Em đã không phải là học sinh tiểu học rồi! Em đã thành niên! Phải biết cái xã hội này không phải Sở gia để cho em hô phong hoán vũ! Có thể lớn một chút để khiến người ta bớt lo được không! Phó Kiến Văn không thích em lẽ nào em còn muốn đi nói cho mẹ em biết, bảo mẹ em cho người bắt lại lôi đến trước mặt em sao! Sở Kiêu Dương! Đừng tiếp tục để cho người khác nói em đầu óc đen tối não tàn nữa! Lớn lên đi! Chị van cầu em!"Sở Tầm nói xong đóng sập cửa trở về phòng, tức giận dựa vào ván cửa rơi nước mắt.Sở Kiêu Dương nghe được âm thanh đóng sập cửa, cô ta khóc ầm lên, sau đó gào vào hướng cửa phòng của Sở Tầm nói: "Chị đừng tưởng rằng em không biết chị cũng yêu thích anh Kiến Văn! Chị chính là sợ sệt anh Kiến Văn yêu thích em! Cho nên chị đã không còn là người chị yêu quý em như trước kia nữa rồi! Chị bây giờ cũng chán ghét em! Em đều biết hết rồi!"Bên trong gian phòng, Sở Tầm che miệng, thân thể mềm mại theo ván cửa trượt xuống dưới, hai tay che mặt khóc thất thanh, khí lực toàn thân như là bị rút khô, không hề có một chút tinh thần đi dậy dỗ Sở Kiêu Dương, cả người đều mệt.Sở Tầm cảm giác mình đã không còn có mặt mũi đi ra khỏi căn phòng này nữa rồi, chứ đừng nói là đối mặt với Phó Kiến Văn... hơn nữa bây giờ cô ta làm sao có thể đối mặt đối với người khác!Còn không biết người khác ở sau lưng cô ta dày xéo cô ta như thế nào, nhất định là sẽ nói những điều rất khó nghe.Sở Tầm cảm thấy cả người rét run, hai tay cô ta ôm hai đầu gối của chính mình, đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, bên tai tất cả đều là những lời xì xào bàn tán của người khác về cô ta.Sở Tầm là người có lòng tự ái rất cao, là bởi vì cô ta luôn hy vọng mình ở trước mặt người khác duy trì một cái hình tượng hoàn mỹ!Cho nên cô ta hận Tố Tâm!Coi như là cô ta là tình địch của Tố Tâm, lúc đó cô ta c** s*ch ở trước mặt Phó Kiến Văn, cô ta cũng không biết bọn họ đã kết hôn rồi! Tại sao Tố Tâm lại không muốn buông tha cho cô ta, tại sao lại đem chuyện xấu hổ cô ta đã làm nói cho mọi người biết như thế!Tố Tâm... Tôi muốn g**t ch*t cô!

Chương 961: Tố Tâm, tôi muốn giết chết cô