Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 961-3: Phó Kiến Văn là cố ý
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phòng riêng đã được tiểu Lục đặt rất sớm.Có thể tới nơi này ăn cơm đại thể cũng đều là người trong nước, hoài niệm một chút mùi vị quê nhà.Thức ăn bên trong phòng riêng đã dựa theo tiểu Lục đặt trước đều mang lên rồi, người phục vụ nhóm bếp liền đứng ở cửa vào, đợi khách bên trong phòng riêng có yêu cầu gì thì mới đi vào.Mỡ bò ở đáy nồi, sôi trào, hương vị cay cay bay ra, cay đến nỗi Tố Tâm suýt nữa thì ch** n**c mũi.Hương vị của nước dùng, khiến cho Tố Tâm không ngừng bưng nước chanh lên uống, nhưng không có cách nào giảm bớt được cảm giác nóng hừng hực bên trong cổ họng, ăn đến một đầu đầy mồ hôi mỏng, thân thể vô cùng sảng khoái.Nghe nói đồ ở trong quán lẩu này đều được máy bay trực thăng trực tiếp mang qua, một bữa hôm nay, đối với người thích ăn lẩu cay như Bạch Hiểu Niên cùng Vưu Nại Nại mà nói, ăn tới vô cùng vui vẻ.Tiểu Lục muốn đi tính tiền, Tố Tâm cầm qua túi của mình: "Tôi tới..."Tiểu Lục theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn vô cùng lạnh nhạt lấy khăn tay ra lau miệng."Để tôi!" Lục Tân Nam cầm qua áo khoác âu phục của mình đứng dậy, bọn họ cũng không phải thiếu tiền một bữa cơm, chỉ là Lục Tân Nam đã quen không cho phụ nữ tính tiền rồi, Lục Tân Nam cố ý chế nhạo Phó Kiến Vặn, "Không nghĩ tới Lão Phó lại có một ngày ăn cơm của vợ!"Kêu người phục vụ đi vào tính tiền, Tố Tâm không đợi Lục Tân Nam đem thẻ đưa cho người phục vụ, cũng đã từ trong túi lấy đi ra thẻ ngân hàng của Phó Kiến Văn đưa cho người phục vụ, sau đó cười nói: "Kiến Văn đã đem tất cả tài sản nộp lên! Đều ở chỗ này của tôi!"Khoé môi Phó Kiến Văn có ý cười, tiện tay đem khăn ăn đặt ở trên bàn, mở miệng cười: "Có vợ rồi cậu không cần tự mình quản trướng khổ cực như vậy..."Lục Tân Nam: "..."Phó Kiến Văn này là cố ý! Lục Tân Nam một mặt phiền muộn, thật tốt ăn một bữa cơm, lại bị cho ăn thức ăn chó!
Phòng riêng đã được tiểu Lục đặt rất sớm.
Có thể tới nơi này ăn cơm đại thể cũng đều là người trong nước, hoài niệm một chút mùi vị quê nhà.
Thức ăn bên trong phòng riêng đã dựa theo tiểu Lục đặt trước đều mang lên rồi, người phục vụ nhóm bếp liền đứng ở cửa vào, đợi khách bên trong phòng riêng có yêu cầu gì thì mới đi vào.
Mỡ bò ở đáy nồi, sôi trào, hương vị cay cay bay ra, cay đến nỗi Tố Tâm suýt nữa thì ch** n**c mũi.
Hương vị của nước dùng, khiến cho Tố Tâm không ngừng bưng nước chanh lên uống, nhưng không có cách nào giảm bớt được cảm giác nóng hừng hực bên trong cổ họng, ăn đến một đầu đầy mồ hôi mỏng, thân thể vô cùng sảng khoái.
Nghe nói đồ ở trong quán lẩu này đều được máy bay trực thăng trực tiếp mang qua, một bữa hôm nay, đối với người thích ăn lẩu cay như Bạch Hiểu Niên cùng Vưu Nại Nại mà nói, ăn tới vô cùng vui vẻ.
Tiểu Lục muốn đi tính tiền, Tố Tâm cầm qua túi của mình: "Tôi tới..."
Tiểu Lục theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn vô cùng lạnh nhạt lấy khăn tay ra lau miệng.
"Để tôi!" Lục Tân Nam cầm qua áo khoác âu phục của mình đứng dậy, bọn họ cũng không phải thiếu tiền một bữa cơm, chỉ là Lục Tân Nam đã quen không cho phụ nữ tính tiền rồi, Lục Tân Nam cố ý chế nhạo Phó Kiến Vặn, "Không nghĩ tới Lão Phó lại có một ngày ăn cơm của vợ!"
Kêu người phục vụ đi vào tính tiền, Tố Tâm không đợi Lục Tân Nam đem thẻ đưa cho người phục vụ, cũng đã từ trong túi lấy đi ra thẻ ngân hàng của Phó Kiến Văn đưa cho người phục vụ, sau đó cười nói: "Kiến Văn đã đem tất cả tài sản nộp lên! Đều ở chỗ này của tôi!"
Khoé môi Phó Kiến Văn có ý cười, tiện tay đem khăn ăn đặt ở trên bàn, mở miệng cười: "Có vợ rồi cậu không cần tự mình quản trướng khổ cực như vậy..."
Lục Tân Nam: "..."
Phó Kiến Văn này là cố ý! Lục Tân Nam một mặt phiền muộn, thật tốt ăn một bữa cơm, lại bị cho ăn thức ăn chó!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phòng riêng đã được tiểu Lục đặt rất sớm.Có thể tới nơi này ăn cơm đại thể cũng đều là người trong nước, hoài niệm một chút mùi vị quê nhà.Thức ăn bên trong phòng riêng đã dựa theo tiểu Lục đặt trước đều mang lên rồi, người phục vụ nhóm bếp liền đứng ở cửa vào, đợi khách bên trong phòng riêng có yêu cầu gì thì mới đi vào.Mỡ bò ở đáy nồi, sôi trào, hương vị cay cay bay ra, cay đến nỗi Tố Tâm suýt nữa thì ch** n**c mũi.Hương vị của nước dùng, khiến cho Tố Tâm không ngừng bưng nước chanh lên uống, nhưng không có cách nào giảm bớt được cảm giác nóng hừng hực bên trong cổ họng, ăn đến một đầu đầy mồ hôi mỏng, thân thể vô cùng sảng khoái.Nghe nói đồ ở trong quán lẩu này đều được máy bay trực thăng trực tiếp mang qua, một bữa hôm nay, đối với người thích ăn lẩu cay như Bạch Hiểu Niên cùng Vưu Nại Nại mà nói, ăn tới vô cùng vui vẻ.Tiểu Lục muốn đi tính tiền, Tố Tâm cầm qua túi của mình: "Tôi tới..."Tiểu Lục theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn vô cùng lạnh nhạt lấy khăn tay ra lau miệng."Để tôi!" Lục Tân Nam cầm qua áo khoác âu phục của mình đứng dậy, bọn họ cũng không phải thiếu tiền một bữa cơm, chỉ là Lục Tân Nam đã quen không cho phụ nữ tính tiền rồi, Lục Tân Nam cố ý chế nhạo Phó Kiến Vặn, "Không nghĩ tới Lão Phó lại có một ngày ăn cơm của vợ!"Kêu người phục vụ đi vào tính tiền, Tố Tâm không đợi Lục Tân Nam đem thẻ đưa cho người phục vụ, cũng đã từ trong túi lấy đi ra thẻ ngân hàng của Phó Kiến Văn đưa cho người phục vụ, sau đó cười nói: "Kiến Văn đã đem tất cả tài sản nộp lên! Đều ở chỗ này của tôi!"Khoé môi Phó Kiến Văn có ý cười, tiện tay đem khăn ăn đặt ở trên bàn, mở miệng cười: "Có vợ rồi cậu không cần tự mình quản trướng khổ cực như vậy..."Lục Tân Nam: "..."Phó Kiến Văn này là cố ý! Lục Tân Nam một mặt phiền muộn, thật tốt ăn một bữa cơm, lại bị cho ăn thức ăn chó!