Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 964-4: Gọi tôi là Mục Dương (3)
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nói xong, Lý Mục Dương làm ra một cái tư thế xin mời, sau đó nghiêng người tránh ra mời để mời Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ngồi xuống.Mặt mày của Phó Kiến Văn càng ngày càng thâm trầm, khóe môi vẫn lộ ra ý cười lão đạo trầm ổn không rõ lòng dạ, cùng một người có thân phận như Lý Mục Dương đứng chung một chỗ, khí tràng vẫn bức người như trước, thậm chí mơ hồ có cảm giác áp bức Lý Mục Dương.Lý Mục Dương khách khí như vậy, Tố Tâm cũng không tiện làm bộ làm tịch, bàn tay đang khoác ở trong khuỷu tay của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh, lộ ra một vệt ý cười: "Lý tiên sinh khách khí."Hai con mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn mỉm cười đối diện với Lý Mục Dương..."Phó tiên sinh xin mời!" Lý Mục Dương hướng về Phó Kiến Văn làm ra một cái tư thế xin mời.Bên cạnh bàn ăn, Lý Mục Dương ân cần thay Tố Tâm kéo ghế tựa ra, sau đó giọng nói khàn khàn trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xen vang lên: "Nếu Phó phu nhân thật sự không khách khí như lờu nói, vậy có thể gọi tôi Mục Dương hay không!"Lời nói này vô cùng đường đột, Tố Tâm nghiêng đầu đối đầu với đôi mắt của Lý Mục Dương, bị ánh mắt nóng rực của Lý Mục Dương nhìn lại khiến trong lòng cô sinh ra sợ hãi.Phó Kiến Văn ung dung thong thả kéo cái ghế ra, giữa lông mày thâm trầm chính là không nói rõ được vẻ bình tĩnh sâu thẳm, giọng nói thành thục không chút gợn sóng của anh vang lên: "Nghe nói giọng nói người yêu đã mất của Lý tiên sinh rất giống giọng nói của bà xã tôi, vậy thì yêu cầu này của Lý tiên sinh, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều..."Tố Tâm giả vờ trấn định nói cảm ơn với Lý Mục Dương, ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Kiến Văn kéo ra, để kéo dài khoảng cách giữa cô và Lý Mục Dương, mở miệng: "Thật không tiện Lý tiên sinh, tuy rằng giọng nói của tôi rất giống giọng nói người yêu đã mất của ngài, nhưng tôi không phải người yêu của ngài, gọi ngài như vậy quả thực không thích hợp."Lý Mục Dương bị hiểu nhầm là muốn tìm bóng dáng người yêu trên người Tố Tâm, nhưng anh ta cũng không có cảm thấy lúng túng, thậm chí đáy mắt còn có ý cười sung sướng, nhìn lên thấy Tố Tâm tương đối trung thành với Phó Kiến Văn.********Tính thách thức cực mạnh còn chần chờ gì nữa mà không like và bỏ phiếu cho shu để hóng chương tiếp theo nàoĐủ 75,7k mai baco tiếp 10 chương nha3/10
Nói xong, Lý Mục Dương làm ra một cái tư thế xin mời, sau đó nghiêng người tránh ra mời để mời Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ngồi xuống.
Mặt mày của Phó Kiến Văn càng ngày càng thâm trầm, khóe môi vẫn lộ ra ý cười lão đạo trầm ổn không rõ lòng dạ, cùng một người có thân phận như Lý Mục Dương đứng chung một chỗ, khí tràng vẫn bức người như trước, thậm chí mơ hồ có cảm giác áp bức Lý Mục Dương.
Lý Mục Dương khách khí như vậy, Tố Tâm cũng không tiện làm bộ làm tịch, bàn tay đang khoác ở trong khuỷu tay của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh, lộ ra một vệt ý cười: "Lý tiên sinh khách khí."
Hai con mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn mỉm cười đối diện với Lý Mục Dương...
"Phó tiên sinh xin mời!" Lý Mục Dương hướng về Phó Kiến Văn làm ra một cái tư thế xin mời.
Bên cạnh bàn ăn, Lý Mục Dương ân cần thay Tố Tâm kéo ghế tựa ra, sau đó giọng nói khàn khàn trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xen vang lên: "Nếu Phó phu nhân thật sự không khách khí như lờu nói, vậy có thể gọi tôi Mục Dương hay không!"
Lời nói này vô cùng đường đột, Tố Tâm nghiêng đầu đối đầu với đôi mắt của Lý Mục Dương, bị ánh mắt nóng rực của Lý Mục Dương nhìn lại khiến trong lòng cô sinh ra sợ hãi.
Phó Kiến Văn ung dung thong thả kéo cái ghế ra, giữa lông mày thâm trầm chính là không nói rõ được vẻ bình tĩnh sâu thẳm, giọng nói thành thục không chút gợn sóng của anh vang lên: "Nghe nói giọng nói người yêu đã mất của Lý tiên sinh rất giống giọng nói của bà xã tôi, vậy thì yêu cầu này của Lý tiên sinh, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều..."
Tố Tâm giả vờ trấn định nói cảm ơn với Lý Mục Dương, ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Kiến Văn kéo ra, để kéo dài khoảng cách giữa cô và Lý Mục Dương, mở miệng: "Thật không tiện Lý tiên sinh, tuy rằng giọng nói của tôi rất giống giọng nói người yêu đã mất của ngài, nhưng tôi không phải người yêu của ngài, gọi ngài như vậy quả thực không thích hợp."
Lý Mục Dương bị hiểu nhầm là muốn tìm bóng dáng người yêu trên người Tố Tâm, nhưng anh ta cũng không có cảm thấy lúng túng, thậm chí đáy mắt còn có ý cười sung sướng, nhìn lên thấy Tố Tâm tương đối trung thành với Phó Kiến Văn.
********
Tính thách thức cực mạnh còn chần chờ gì nữa mà không like và bỏ phiếu cho shu để hóng chương tiếp theo nào
Đủ 75,7k mai baco tiếp 10 chương nha
3/10
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nói xong, Lý Mục Dương làm ra một cái tư thế xin mời, sau đó nghiêng người tránh ra mời để mời Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ngồi xuống.Mặt mày của Phó Kiến Văn càng ngày càng thâm trầm, khóe môi vẫn lộ ra ý cười lão đạo trầm ổn không rõ lòng dạ, cùng một người có thân phận như Lý Mục Dương đứng chung một chỗ, khí tràng vẫn bức người như trước, thậm chí mơ hồ có cảm giác áp bức Lý Mục Dương.Lý Mục Dương khách khí như vậy, Tố Tâm cũng không tiện làm bộ làm tịch, bàn tay đang khoác ở trong khuỷu tay của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh, lộ ra một vệt ý cười: "Lý tiên sinh khách khí."Hai con mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn mỉm cười đối diện với Lý Mục Dương..."Phó tiên sinh xin mời!" Lý Mục Dương hướng về Phó Kiến Văn làm ra một cái tư thế xin mời.Bên cạnh bàn ăn, Lý Mục Dương ân cần thay Tố Tâm kéo ghế tựa ra, sau đó giọng nói khàn khàn trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xen vang lên: "Nếu Phó phu nhân thật sự không khách khí như lờu nói, vậy có thể gọi tôi Mục Dương hay không!"Lời nói này vô cùng đường đột, Tố Tâm nghiêng đầu đối đầu với đôi mắt của Lý Mục Dương, bị ánh mắt nóng rực của Lý Mục Dương nhìn lại khiến trong lòng cô sinh ra sợ hãi.Phó Kiến Văn ung dung thong thả kéo cái ghế ra, giữa lông mày thâm trầm chính là không nói rõ được vẻ bình tĩnh sâu thẳm, giọng nói thành thục không chút gợn sóng của anh vang lên: "Nghe nói giọng nói người yêu đã mất của Lý tiên sinh rất giống giọng nói của bà xã tôi, vậy thì yêu cầu này của Lý tiên sinh, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều..."Tố Tâm giả vờ trấn định nói cảm ơn với Lý Mục Dương, ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Kiến Văn kéo ra, để kéo dài khoảng cách giữa cô và Lý Mục Dương, mở miệng: "Thật không tiện Lý tiên sinh, tuy rằng giọng nói của tôi rất giống giọng nói người yêu đã mất của ngài, nhưng tôi không phải người yêu của ngài, gọi ngài như vậy quả thực không thích hợp."Lý Mục Dương bị hiểu nhầm là muốn tìm bóng dáng người yêu trên người Tố Tâm, nhưng anh ta cũng không có cảm thấy lúng túng, thậm chí đáy mắt còn có ý cười sung sướng, nhìn lên thấy Tố Tâm tương đối trung thành với Phó Kiến Văn.********Tính thách thức cực mạnh còn chần chờ gì nữa mà không like và bỏ phiếu cho shu để hóng chương tiếp theo nàoĐủ 75,7k mai baco tiếp 10 chương nha3/10