Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 966-1: Bị đuổi ra ngoài

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn không phải là không có ý nghĩ đưa Tố Tâm về nước, chỉ là cho Tố Tâm về nước rồi, không có cớ thích hợp sẽ chỉ làm cho Tố Tâm phát hiện ra cái gì khiến cho cô lo lắng đề phòng.Phó Kiến Văn không muốn để cho Tố Tâm biết những chuyện dơ bẩn kia, cũng không muốn Tố Tâm lo lắng, biện pháp duy nhất chính là tiếp tục chuyến đi như thường lệ, chỉ cần đem Tố Tâm đặt ở bên cạnh mình là tốt rồi.Một điếu thuốc Phó Kiến Văn còn chưa hút xong, cửa vào truyền đến tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".Phó Kiến Văn nhìn đồng hồ, đã là hơn ba giờ sáng.Anh thở ra một làn khói, đem nửa đoạn thuốc lá diệt ở trong cái gạt tàn thuốc, đem áo khoác vừa nãy ném ở trên ghế sô pha mặc lên, đi tới trước cửa.Mở cửa, là Lục Tân Nam đang đứng ở phía bên ngoài.Trong miệng anh ta cũng đang ngậm một điếu thuốc lá chưa nhen nhóm, ống tay áo T-shirt màu đen được kéo lên, một tay bỏ túi, đang cúi đầu nghịch điện thoại.Cửa đột nhiên mở ra, Lục Tân Nam quay đầu lại, Phó Kiến Văn nhìn thấy trên má phải của Lục Tân Nam có hai vết dấu tay.Không ngờ tới Phó Kiến Văn sẽ mở cửa nhanh như vậy, đáy mắt Lục Tân Nam rõ ràng vô cùng kinh ngạc.Lại thấy tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn thẳng tắp nhìn chằm chằm gò má của mình, Lục Tân Nam lúng túng đem điếu thuốc lá dời khỏi khoé môi, giả vờ ung dung mà hỏi: "Lại mất ngủ!"Dáng dấp chật vật này của Lục Tân Nam, không cần nhiều lời, dù là ai nhìn đều biết anh ta đây là đang cãi nhau với Bạch Hiểu Niên bị đuổi ra ngoài...Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, ánh đèn ở hành lang khách sạn có vẻ u ám, Lục Tân Nam vẫn là nhìn rõ ràng Phó Kiến Văn đang mỉm cười.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Tân Nam càng ngày càng lúng túng, buồn bực mà cau mày: "Không ngủ thì đi uống một chén!""Bị đuổi ra ngoài!" Phó Kiến Văn hỏi"Có lửa không, mình hút điếu thuốc."Lục Tân Nam nhìn trái nhìn phải nói, Phó Kiến Văn càng thêm chắc chắn, Lục Tân Nam cùng Bạch Hiểu Niên là náo không vui...Chỉ là, Phó Kiến Văn không có bát quái đến mức đi hỏi thăm vấn đề tình cảm của bạn tốt.Phó Kiến Văn nghiêng người tránh cửa ra vào, để Lục Tân Nam đi vào.Lục Tân Nam đứng ở cửa vào không nhúc nhích, tầm mắt lướt qua người Phó Kiến Văn, hướng về trong phòng liếc mắt nhìn.******Không biết tại sao Lục Tân Nam lại bị đuổi ra ngoài nhỉCác nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu để đón đọc chương tiếp theo nha10/10

Phó Kiến Văn không phải là không có ý nghĩ đưa Tố Tâm về nước, chỉ là cho Tố Tâm về nước rồi, không có cớ thích hợp sẽ chỉ làm cho Tố Tâm phát hiện ra cái gì khiến cho cô lo lắng đề phòng.

Phó Kiến Văn không muốn để cho Tố Tâm biết những chuyện dơ bẩn kia, cũng không muốn Tố Tâm lo lắng, biện pháp duy nhất chính là tiếp tục chuyến đi như thường lệ, chỉ cần đem Tố Tâm đặt ở bên cạnh mình là tốt rồi.

Một điếu thuốc Phó Kiến Văn còn chưa hút xong, cửa vào truyền đến tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".

Phó Kiến Văn nhìn đồng hồ, đã là hơn ba giờ sáng.

Anh thở ra một làn khói, đem nửa đoạn thuốc lá diệt ở trong cái gạt tàn thuốc, đem áo khoác vừa nãy ném ở trên ghế sô pha mặc lên, đi tới trước cửa.

Mở cửa, là Lục Tân Nam đang đứng ở phía bên ngoài.

Trong miệng anh ta cũng đang ngậm một điếu thuốc lá chưa nhen nhóm, ống tay áo T-shirt màu đen được kéo lên, một tay bỏ túi, đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Cửa đột nhiên mở ra, Lục Tân Nam quay đầu lại, Phó Kiến Văn nhìn thấy trên má phải của Lục Tân Nam có hai vết dấu tay.

Không ngờ tới Phó Kiến Văn sẽ mở cửa nhanh như vậy, đáy mắt Lục Tân Nam rõ ràng vô cùng kinh ngạc.

Lại thấy tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn thẳng tắp nhìn chằm chằm gò má của mình, Lục Tân Nam lúng túng đem điếu thuốc lá dời khỏi khoé môi, giả vờ ung dung mà hỏi: "Lại mất ngủ!"

Dáng dấp chật vật này của Lục Tân Nam, không cần nhiều lời, dù là ai nhìn đều biết anh ta đây là đang cãi nhau với Bạch Hiểu Niên bị đuổi ra ngoài...

Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, ánh đèn ở hành lang khách sạn có vẻ u ám, Lục Tân Nam vẫn là nhìn rõ ràng Phó Kiến Văn đang mỉm cười.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Tân Nam càng ngày càng lúng túng, buồn bực mà cau mày: "Không ngủ thì đi uống một chén!"

"Bị đuổi ra ngoài!" Phó Kiến Văn hỏi

"Có lửa không, mình hút điếu thuốc."

Lục Tân Nam nhìn trái nhìn phải nói, Phó Kiến Văn càng thêm chắc chắn, Lục Tân Nam cùng Bạch Hiểu Niên là náo không vui...

Chỉ là, Phó Kiến Văn không có bát quái đến mức đi hỏi thăm vấn đề tình cảm của bạn tốt.

Phó Kiến Văn nghiêng người tránh cửa ra vào, để Lục Tân Nam đi vào.

Lục Tân Nam đứng ở cửa vào không nhúc nhích, tầm mắt lướt qua người Phó Kiến Văn, hướng về trong phòng liếc mắt nhìn.

******

Không biết tại sao Lục Tân Nam lại bị đuổi ra ngoài nhỉ

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu để đón đọc chương tiếp theo nha

10/10

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn không phải là không có ý nghĩ đưa Tố Tâm về nước, chỉ là cho Tố Tâm về nước rồi, không có cớ thích hợp sẽ chỉ làm cho Tố Tâm phát hiện ra cái gì khiến cho cô lo lắng đề phòng.Phó Kiến Văn không muốn để cho Tố Tâm biết những chuyện dơ bẩn kia, cũng không muốn Tố Tâm lo lắng, biện pháp duy nhất chính là tiếp tục chuyến đi như thường lệ, chỉ cần đem Tố Tâm đặt ở bên cạnh mình là tốt rồi.Một điếu thuốc Phó Kiến Văn còn chưa hút xong, cửa vào truyền đến tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".Phó Kiến Văn nhìn đồng hồ, đã là hơn ba giờ sáng.Anh thở ra một làn khói, đem nửa đoạn thuốc lá diệt ở trong cái gạt tàn thuốc, đem áo khoác vừa nãy ném ở trên ghế sô pha mặc lên, đi tới trước cửa.Mở cửa, là Lục Tân Nam đang đứng ở phía bên ngoài.Trong miệng anh ta cũng đang ngậm một điếu thuốc lá chưa nhen nhóm, ống tay áo T-shirt màu đen được kéo lên, một tay bỏ túi, đang cúi đầu nghịch điện thoại.Cửa đột nhiên mở ra, Lục Tân Nam quay đầu lại, Phó Kiến Văn nhìn thấy trên má phải của Lục Tân Nam có hai vết dấu tay.Không ngờ tới Phó Kiến Văn sẽ mở cửa nhanh như vậy, đáy mắt Lục Tân Nam rõ ràng vô cùng kinh ngạc.Lại thấy tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn thẳng tắp nhìn chằm chằm gò má của mình, Lục Tân Nam lúng túng đem điếu thuốc lá dời khỏi khoé môi, giả vờ ung dung mà hỏi: "Lại mất ngủ!"Dáng dấp chật vật này của Lục Tân Nam, không cần nhiều lời, dù là ai nhìn đều biết anh ta đây là đang cãi nhau với Bạch Hiểu Niên bị đuổi ra ngoài...Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, ánh đèn ở hành lang khách sạn có vẻ u ám, Lục Tân Nam vẫn là nhìn rõ ràng Phó Kiến Văn đang mỉm cười.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Tân Nam càng ngày càng lúng túng, buồn bực mà cau mày: "Không ngủ thì đi uống một chén!""Bị đuổi ra ngoài!" Phó Kiến Văn hỏi"Có lửa không, mình hút điếu thuốc."Lục Tân Nam nhìn trái nhìn phải nói, Phó Kiến Văn càng thêm chắc chắn, Lục Tân Nam cùng Bạch Hiểu Niên là náo không vui...Chỉ là, Phó Kiến Văn không có bát quái đến mức đi hỏi thăm vấn đề tình cảm của bạn tốt.Phó Kiến Văn nghiêng người tránh cửa ra vào, để Lục Tân Nam đi vào.Lục Tân Nam đứng ở cửa vào không nhúc nhích, tầm mắt lướt qua người Phó Kiến Văn, hướng về trong phòng liếc mắt nhìn.******Không biết tại sao Lục Tân Nam lại bị đuổi ra ngoài nhỉCác nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu để đón đọc chương tiếp theo nha10/10

Chương 966-1: Bị đuổi ra ngoài