Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 966-9: Anh không cảm thấy mệt mỏi (8)

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm cắn chặt môi dưới, dùng sức nắm chặt gối, khắc chế tiếng nói run rẩy của mình: "Anh không cảm thấy mệt mỏi!""Đối với Phó phu nhân, anh còn chưa dùng hết tinh lực, muốn thử một chút không!" Phó Kiến Văn hỏi."Phó Kiến Văn, anh thật đáng ghét!" cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm dùng sức chống đỡ chính mình, muốn chống người dậy, tối hôm qua đã làm hai lần, làm đến nỗi Tố Tâm không xuống giường được rồi.Nhưng bị Phó Kiến Văn to lớn đè ở trên người, khí lực của Tố Tâm lại nhỏ như vậy căn bản không có biện pháp chống lên được."Đốt lửa bỏ chạy, Phó phu nhân xấu tính quá rồi!" l cánh tay của Phó Kiến Văn xuyên xuống phía dưới Tố Tâm, quàng lấy eo nhỏ của cô."Sáng sớm! Đừng làm rộn!" Tố Tâm cố gắng dùng lời nói để khuyên Phó Kiến Văn.Phó Kiến Văn không buông tha, vẫn cứ đè lên lên chêu chọc một hồi lâu, lúc này mới buông Tố Tâm ra phòng khách tắm rửa, đem phòng tắm bên trong để cho Tố Tâm.Tố Tâm cầm áo ngủ tối hôm bị chà đạp không ra hình thù gì lên, chỉ có thể khoác tạm để đi ra phòng tắm.c** q**n áo ra, Tố Tâm nhìn thấy trước ngực cùng trên đùi mình bị Phó Kiến Văn lưu lại những vệt xanh xanh tím tím ở trong gương, có chút doạ người, lại cảm thấy may vì lần này Phó Kiến Văn vẫn nhớ lời cô dặn, không có để lại vết tích trên cổ cũng như xương quai xanh của mình...Bằng không thì lại bị Bạch Hiểu Niên chêu chọc rồi.Tố Tâm tắm vội, thổi khô tóc đi ra, Phó Kiến Văn cũng đã từ phòng tắm đi ra.Lúc này, bên hông Phó Kiến Văn chỉ vây quanh một cái khăn tắm màu trắng, đưa lưng về phía cửa phòng tắm, xoay người lại cầm điện thoại đang chấn động ở trên giường...Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, rơi vào da thịt màu mặt ong chưa được lau khô của Phó Kiến Văn, những giọt những nhỏ theo động tác của anh được ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, phảng phất khiến cho vóc người hoàn mĩ như điêu khắc của Phó Kiến Văn như mạ thêm một tầng hào quang màu vàng óng.Đường cong hoàn mĩ, cơ bụng sắp xếp chỉnh tề, hai cái chân dài to, sáng sớm như vậy bị nam sắc k*ch th*ch, khiến cho Tố Tâm cảm thấy hơi mũi ngứa.8/10

Tố Tâm cắn chặt môi dưới, dùng sức nắm chặt gối, khắc chế tiếng nói run rẩy của mình: "Anh không cảm thấy mệt mỏi!"

"Đối với Phó phu nhân, anh còn chưa dùng hết tinh lực, muốn thử một chút không!" Phó Kiến Văn hỏi.

"Phó Kiến Văn, anh thật đáng ghét!" cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm dùng sức chống đỡ chính mình, muốn chống người dậy, tối hôm qua đã làm hai lần, làm đến nỗi Tố Tâm không xuống giường được rồi.

Nhưng bị Phó Kiến Văn to lớn đè ở trên người, khí lực của Tố Tâm lại nhỏ như vậy căn bản không có biện pháp chống lên được.

"Đốt lửa bỏ chạy, Phó phu nhân xấu tính quá rồi!" l cánh tay của Phó Kiến Văn xuyên xuống phía dưới Tố Tâm, quàng lấy eo nhỏ của cô.

"Sáng sớm! Đừng làm rộn!" Tố Tâm cố gắng dùng lời nói để khuyên Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn không buông tha, vẫn cứ đè lên lên chêu chọc một hồi lâu, lúc này mới buông Tố Tâm ra phòng khách tắm rửa, đem phòng tắm bên trong để cho Tố Tâm.

Tố Tâm cầm áo ngủ tối hôm bị chà đạp không ra hình thù gì lên, chỉ có thể khoác tạm để đi ra phòng tắm.

c** q**n áo ra, Tố Tâm nhìn thấy trước ngực cùng trên đùi mình bị Phó Kiến Văn lưu lại những vệt xanh xanh tím tím ở trong gương, có chút doạ người, lại cảm thấy may vì lần này Phó Kiến Văn vẫn nhớ lời cô dặn, không có để lại vết tích trên cổ cũng như xương quai xanh của mình...

Bằng không thì lại bị Bạch Hiểu Niên chêu chọc rồi.

Tố Tâm tắm vội, thổi khô tóc đi ra, Phó Kiến Văn cũng đã từ phòng tắm đi ra.

Lúc này, bên hông Phó Kiến Văn chỉ vây quanh một cái khăn tắm màu trắng, đưa lưng về phía cửa phòng tắm, xoay người lại cầm điện thoại đang chấn động ở trên giường...

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, rơi vào da thịt màu mặt ong chưa được lau khô của Phó Kiến Văn, những giọt những nhỏ theo động tác của anh được ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, phảng phất khiến cho vóc người hoàn mĩ như điêu khắc của Phó Kiến Văn như mạ thêm một tầng hào quang màu vàng óng.

Đường cong hoàn mĩ, cơ bụng sắp xếp chỉnh tề, hai cái chân dài to, sáng sớm như vậy bị nam sắc k*ch th*ch, khiến cho Tố Tâm cảm thấy hơi mũi ngứa.

8/10

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm cắn chặt môi dưới, dùng sức nắm chặt gối, khắc chế tiếng nói run rẩy của mình: "Anh không cảm thấy mệt mỏi!""Đối với Phó phu nhân, anh còn chưa dùng hết tinh lực, muốn thử một chút không!" Phó Kiến Văn hỏi."Phó Kiến Văn, anh thật đáng ghét!" cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm dùng sức chống đỡ chính mình, muốn chống người dậy, tối hôm qua đã làm hai lần, làm đến nỗi Tố Tâm không xuống giường được rồi.Nhưng bị Phó Kiến Văn to lớn đè ở trên người, khí lực của Tố Tâm lại nhỏ như vậy căn bản không có biện pháp chống lên được."Đốt lửa bỏ chạy, Phó phu nhân xấu tính quá rồi!" l cánh tay của Phó Kiến Văn xuyên xuống phía dưới Tố Tâm, quàng lấy eo nhỏ của cô."Sáng sớm! Đừng làm rộn!" Tố Tâm cố gắng dùng lời nói để khuyên Phó Kiến Văn.Phó Kiến Văn không buông tha, vẫn cứ đè lên lên chêu chọc một hồi lâu, lúc này mới buông Tố Tâm ra phòng khách tắm rửa, đem phòng tắm bên trong để cho Tố Tâm.Tố Tâm cầm áo ngủ tối hôm bị chà đạp không ra hình thù gì lên, chỉ có thể khoác tạm để đi ra phòng tắm.c** q**n áo ra, Tố Tâm nhìn thấy trước ngực cùng trên đùi mình bị Phó Kiến Văn lưu lại những vệt xanh xanh tím tím ở trong gương, có chút doạ người, lại cảm thấy may vì lần này Phó Kiến Văn vẫn nhớ lời cô dặn, không có để lại vết tích trên cổ cũng như xương quai xanh của mình...Bằng không thì lại bị Bạch Hiểu Niên chêu chọc rồi.Tố Tâm tắm vội, thổi khô tóc đi ra, Phó Kiến Văn cũng đã từ phòng tắm đi ra.Lúc này, bên hông Phó Kiến Văn chỉ vây quanh một cái khăn tắm màu trắng, đưa lưng về phía cửa phòng tắm, xoay người lại cầm điện thoại đang chấn động ở trên giường...Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, rơi vào da thịt màu mặt ong chưa được lau khô của Phó Kiến Văn, những giọt những nhỏ theo động tác của anh được ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, phảng phất khiến cho vóc người hoàn mĩ như điêu khắc của Phó Kiến Văn như mạ thêm một tầng hào quang màu vàng óng.Đường cong hoàn mĩ, cơ bụng sắp xếp chỉnh tề, hai cái chân dài to, sáng sớm như vậy bị nam sắc k*ch th*ch, khiến cho Tố Tâm cảm thấy hơi mũi ngứa.8/10

Chương 966-9: Anh không cảm thấy mệt mỏi (8)