Bạch Tửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa lạ. Cô cũng không hoảng loạn, đã sớm quen sau khi mở mắt, sẽ xuất hiện ở một thế giới xa lạ, lại có được một thân phận không thuộc về mình. Bạch Tửu xuống giường, đi tới trước gương, người trong gương có mái tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm một tia điềm mỹ, khuôn mặt của cô tự nhiên là không kém, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô khẽ cong khóe miệng, mắt như hồ thu dường như có một dải ngân hà, nghịch ngợm đáng yêu. Đây là một khuôn mặt thanh thuần mà lại mỹ diễm, chỉ là váy ngắn trên người có chút hở hang. Theo lệ thường, bất luận đi tới thế giới nào, gương mặt này vĩnh viễn đều là của cô, không thay đổi chút nào. Bạch Tửu vẫn cảm thấy rất vừa lòng vời điều này, nếu để cô làm nhiệm vụ với khuôn mặt không phải của mình, vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy cách ứng. Cô giơ tay lên xẹt qua không khí, một tấm danh thiếp chỉ cô nhìn thấy màu lam nhạt xuất hiện, hiện lên trên không trung. Họ tên: Bạch Tửu Mã số: 9981 Cấp bậc:…
Chương 69: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (6)
Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!Tác giả: Miêu Mao NhoTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Tửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa lạ. Cô cũng không hoảng loạn, đã sớm quen sau khi mở mắt, sẽ xuất hiện ở một thế giới xa lạ, lại có được một thân phận không thuộc về mình. Bạch Tửu xuống giường, đi tới trước gương, người trong gương có mái tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm một tia điềm mỹ, khuôn mặt của cô tự nhiên là không kém, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô khẽ cong khóe miệng, mắt như hồ thu dường như có một dải ngân hà, nghịch ngợm đáng yêu. Đây là một khuôn mặt thanh thuần mà lại mỹ diễm, chỉ là váy ngắn trên người có chút hở hang. Theo lệ thường, bất luận đi tới thế giới nào, gương mặt này vĩnh viễn đều là của cô, không thay đổi chút nào. Bạch Tửu vẫn cảm thấy rất vừa lòng vời điều này, nếu để cô làm nhiệm vụ với khuôn mặt không phải của mình, vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy cách ứng. Cô giơ tay lên xẹt qua không khí, một tấm danh thiếp chỉ cô nhìn thấy màu lam nhạt xuất hiện, hiện lên trên không trung. Họ tên: Bạch Tửu Mã số: 9981 Cấp bậc:… Edit: Ư ƯGiang Lưu nói: "Ngươi không cần lo lắng vấn đề hài tử, Tiện Ngư cũng sẽ không để ý chuyện này."Ở thời đại này, nếu một nữ tử xuất giá, có thể gặp được một công công khai sáng như vậy, chắc chắn phải tu mấy đời.Nhưng tâm tình của Bạch Tửu lại là một lời khó nói hết, nàng không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với Giang Tiện Ngư, nhưng người bên cạnh lại không nghĩ như vậy, cũng đúng, phủ tướng quân phủ cũng không có nữ chủ nhân, loại chuyện này cũng đành phải để hắn xử lý.Nàng khẳng định, thật sự nếu không nghĩ cách làm người nam nhân này dừng đề tài, hắn sẽ lập tức làm Giang Tiện Ngư tới phòng nàng đêm nay.Bạch Tửu không thể không lựa chọn một cách đơn giản nhất nhưng thô bạo nhất để giải quyết vấn đề này.Giang Lưu định lập tức phái người đi gọi Giang Tiện Ngư, làm Giang Tiện Ngư và Bạch Tửu gặp nhau, nói nói chuyện, nhưng còn chưa kịp thực hiện, hắn đã thấy thê tử yếu đuối mỏng manh của nhi tử mình lung lay, cuối cùng ngã về phía trước, hắn nhanh tay đỡ lấy vai nàng, cảm thấy thân thể nàng không có sức lực, hắn hỏi: "Không thoải mái?""Con... Bệnh của con lại tái phát..." Bạch Tửu nhíu chặt mày, đừng nói, khuôn mặt tái nhợt này của nàng một khi lộ ra vẻ mặt đau đớn là không thể nào thật hơn được nữa, nàng nắm lấy cánh tay hắn, nói đứt quãng: "Trong phòng... Có thuốc..."Dứt lời, hai mắt nhắm lại, ngã vào trong lòng hắn, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.Giang Lưu chỉ do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn nói một tiếng "Đắc tội", quyết đoán bế Bạch Tửu lên, hắn hơi giật mình, bởi vì cảm thấy thân thể của nàng thật quá nhẹ, nhưng mà tình hình hiện tại không cho hắn nhiều thời gian, ôm Bạch Tửu đi ra ngoài mai viện."Tiểu, tiểu thư!" Tiểu Tú đang đứng bên ngoài kinh hãi nhìn thấy tiểu thư nhà mình được Đại tướng quân ôm ra.Giang Lưu nói: "Bệnh của nàng bị tái phát.""Thuốc! Thuốc ở trong phòng!"Giang Lưu đi về phía trước, sân của Giang Tiện Ngư hắn đương nhiên biết đường, hắn là người tập võ, ôm một người đi cũng không chậm, không bao lâu đã tới phòng Bạch Tửu, hắn đặt người xuống giường, Tiểu Tú đi phía sau cũng vội vàng lấy một lọ thuốc trong hộp gỗ trên bàn trang điểm ra.Giang Lưu thấy Bạch Tửu uống thuốc vào sắc mặt đã tốt hơn một chút, hắn phân phó Tiểu Tú một câu: "Chăm sóc tiểu như nhà ngươi."Tiểu Tú đồng ý.Giang Lưu xoay người đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại, ngay sau đó, hắn đứng ở cửa nói: "Người tới."Một nha hoàn canh giữ trong viện đi tới, "Tướng quân có gì phân phó?""Thông tri nhị thiếu gia, kêu nó tới thư phòng gặp ta." Dứt lời, Giang Lưu trầm mặt rời đi.Giang Lưu vừa đi, Bạch Tửu nằm trong phòng nhanh chóng mở mắt ra ngồi dậyTiểu Tú ngồi bên mép giường bị dọa sợ, "Tiểu thư... Ngươi không sao?""Nga, ta không sao." Bạch Tửu khép hai chân lại gập lên, một tay đặt ở đầu gối chống cằm, nàng tấm tắc hai tiếng, "Cũng không biết ta có tránh được kiếp này không nữa.""Tiểu thư đang nói gì?""Ta đang nói, Tiểu Tú, mấy ngày nay ngươi hẳn là cũng nói chuyện với nhiều người trong phủ, ngươi có phát hiện phủ tướng quân có điểm nào kỳ quái không?""Điểm kỳ quái?" Tuy Tiểu Tú không biết vì sao tiểu thư nhà mình lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, nói: "Tất cả mọi người đều nói Đại tướng quân là người tốt, Thiếu tướng quân là người tốt, nhị thiếu gia cũng là người tốt... Nhưng em cảm thấy nhị thiếu gia không phải người tốt nha, đây chắc là điểm kỳ quái nhất."
Edit: Ư Ư
Giang Lưu nói: "Ngươi không cần lo lắng vấn đề hài tử, Tiện Ngư cũng sẽ không để ý chuyện này."
Ở thời đại này, nếu một nữ tử xuất giá, có thể gặp được một công công khai sáng như vậy, chắc chắn phải tu mấy đời.
Nhưng tâm tình của Bạch Tửu lại là một lời khó nói hết, nàng không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với Giang Tiện Ngư, nhưng người bên cạnh lại không nghĩ như vậy, cũng đúng, phủ tướng quân phủ cũng không có nữ chủ nhân, loại chuyện này cũng đành phải để hắn xử lý.
Nàng khẳng định, thật sự nếu không nghĩ cách làm người nam nhân này dừng đề tài, hắn sẽ lập tức làm Giang Tiện Ngư tới phòng nàng đêm nay.
Bạch Tửu không thể không lựa chọn một cách đơn giản nhất nhưng thô bạo nhất để giải quyết vấn đề này.
Giang Lưu định lập tức phái người đi gọi Giang Tiện Ngư, làm Giang Tiện Ngư và Bạch Tửu gặp nhau, nói nói chuyện, nhưng còn chưa kịp thực hiện, hắn đã thấy thê tử yếu đuối mỏng manh của nhi tử mình lung lay, cuối cùng ngã về phía trước, hắn nhanh tay đỡ lấy vai nàng, cảm thấy thân thể nàng không có sức lực, hắn hỏi: "Không thoải mái?"
"Con... Bệnh của con lại tái phát..." Bạch Tửu nhíu chặt mày, đừng nói, khuôn mặt tái nhợt này của nàng một khi lộ ra vẻ mặt đau đớn là không thể nào thật hơn được nữa, nàng nắm lấy cánh tay hắn, nói đứt quãng: "Trong phòng... Có thuốc..."
Dứt lời, hai mắt nhắm lại, ngã vào trong lòng hắn, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Giang Lưu chỉ do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn nói một tiếng "Đắc tội", quyết đoán bế Bạch Tửu lên, hắn hơi giật mình, bởi vì cảm thấy thân thể của nàng thật quá nhẹ, nhưng mà tình hình hiện tại không cho hắn nhiều thời gian, ôm Bạch Tửu đi ra ngoài mai viện.
"Tiểu, tiểu thư!" Tiểu Tú đang đứng bên ngoài kinh hãi nhìn thấy tiểu thư nhà mình được Đại tướng quân ôm ra.
Giang Lưu nói: "Bệnh của nàng bị tái phát."
"Thuốc! Thuốc ở trong phòng!"
Giang Lưu đi về phía trước, sân của Giang Tiện Ngư hắn đương nhiên biết đường, hắn là người tập võ, ôm một người đi cũng không chậm, không bao lâu đã tới phòng Bạch Tửu, hắn đặt người xuống giường, Tiểu Tú đi phía sau cũng vội vàng lấy một lọ thuốc trong hộp gỗ trên bàn trang điểm ra.
Giang Lưu thấy Bạch Tửu uống thuốc vào sắc mặt đã tốt hơn một chút, hắn phân phó Tiểu Tú một câu: "Chăm sóc tiểu như nhà ngươi."
Tiểu Tú đồng ý.
Giang Lưu xoay người đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại, ngay sau đó, hắn đứng ở cửa nói: "Người tới."
Một nha hoàn canh giữ trong viện đi tới, "Tướng quân có gì phân phó?"
"Thông tri nhị thiếu gia, kêu nó tới thư phòng gặp ta." Dứt lời, Giang Lưu trầm mặt rời đi.
Giang Lưu vừa đi, Bạch Tửu nằm trong phòng nhanh chóng mở mắt ra ngồi dậy
Tiểu Tú ngồi bên mép giường bị dọa sợ, "Tiểu thư... Ngươi không sao?"
"Nga, ta không sao." Bạch Tửu khép hai chân lại gập lên, một tay đặt ở đầu gối chống cằm, nàng tấm tắc hai tiếng, "Cũng không biết ta có tránh được kiếp này không nữa."
"Tiểu thư đang nói gì?"
"Ta đang nói, Tiểu Tú, mấy ngày nay ngươi hẳn là cũng nói chuyện với nhiều người trong phủ, ngươi có phát hiện phủ tướng quân có điểm nào kỳ quái không?"
"Điểm kỳ quái?" Tuy Tiểu Tú không biết vì sao tiểu thư nhà mình lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, nói: "Tất cả mọi người đều nói Đại tướng quân là người tốt, Thiếu tướng quân là người tốt, nhị thiếu gia cũng là người tốt... Nhưng em cảm thấy nhị thiếu gia không phải người tốt nha, đây chắc là điểm kỳ quái nhất."
Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!Tác giả: Miêu Mao NhoTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Tửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa lạ. Cô cũng không hoảng loạn, đã sớm quen sau khi mở mắt, sẽ xuất hiện ở một thế giới xa lạ, lại có được một thân phận không thuộc về mình. Bạch Tửu xuống giường, đi tới trước gương, người trong gương có mái tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm một tia điềm mỹ, khuôn mặt của cô tự nhiên là không kém, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô khẽ cong khóe miệng, mắt như hồ thu dường như có một dải ngân hà, nghịch ngợm đáng yêu. Đây là một khuôn mặt thanh thuần mà lại mỹ diễm, chỉ là váy ngắn trên người có chút hở hang. Theo lệ thường, bất luận đi tới thế giới nào, gương mặt này vĩnh viễn đều là của cô, không thay đổi chút nào. Bạch Tửu vẫn cảm thấy rất vừa lòng vời điều này, nếu để cô làm nhiệm vụ với khuôn mặt không phải của mình, vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy cách ứng. Cô giơ tay lên xẹt qua không khí, một tấm danh thiếp chỉ cô nhìn thấy màu lam nhạt xuất hiện, hiện lên trên không trung. Họ tên: Bạch Tửu Mã số: 9981 Cấp bậc:… Edit: Ư ƯGiang Lưu nói: "Ngươi không cần lo lắng vấn đề hài tử, Tiện Ngư cũng sẽ không để ý chuyện này."Ở thời đại này, nếu một nữ tử xuất giá, có thể gặp được một công công khai sáng như vậy, chắc chắn phải tu mấy đời.Nhưng tâm tình của Bạch Tửu lại là một lời khó nói hết, nàng không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với Giang Tiện Ngư, nhưng người bên cạnh lại không nghĩ như vậy, cũng đúng, phủ tướng quân phủ cũng không có nữ chủ nhân, loại chuyện này cũng đành phải để hắn xử lý.Nàng khẳng định, thật sự nếu không nghĩ cách làm người nam nhân này dừng đề tài, hắn sẽ lập tức làm Giang Tiện Ngư tới phòng nàng đêm nay.Bạch Tửu không thể không lựa chọn một cách đơn giản nhất nhưng thô bạo nhất để giải quyết vấn đề này.Giang Lưu định lập tức phái người đi gọi Giang Tiện Ngư, làm Giang Tiện Ngư và Bạch Tửu gặp nhau, nói nói chuyện, nhưng còn chưa kịp thực hiện, hắn đã thấy thê tử yếu đuối mỏng manh của nhi tử mình lung lay, cuối cùng ngã về phía trước, hắn nhanh tay đỡ lấy vai nàng, cảm thấy thân thể nàng không có sức lực, hắn hỏi: "Không thoải mái?""Con... Bệnh của con lại tái phát..." Bạch Tửu nhíu chặt mày, đừng nói, khuôn mặt tái nhợt này của nàng một khi lộ ra vẻ mặt đau đớn là không thể nào thật hơn được nữa, nàng nắm lấy cánh tay hắn, nói đứt quãng: "Trong phòng... Có thuốc..."Dứt lời, hai mắt nhắm lại, ngã vào trong lòng hắn, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.Giang Lưu chỉ do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn nói một tiếng "Đắc tội", quyết đoán bế Bạch Tửu lên, hắn hơi giật mình, bởi vì cảm thấy thân thể của nàng thật quá nhẹ, nhưng mà tình hình hiện tại không cho hắn nhiều thời gian, ôm Bạch Tửu đi ra ngoài mai viện."Tiểu, tiểu thư!" Tiểu Tú đang đứng bên ngoài kinh hãi nhìn thấy tiểu thư nhà mình được Đại tướng quân ôm ra.Giang Lưu nói: "Bệnh của nàng bị tái phát.""Thuốc! Thuốc ở trong phòng!"Giang Lưu đi về phía trước, sân của Giang Tiện Ngư hắn đương nhiên biết đường, hắn là người tập võ, ôm một người đi cũng không chậm, không bao lâu đã tới phòng Bạch Tửu, hắn đặt người xuống giường, Tiểu Tú đi phía sau cũng vội vàng lấy một lọ thuốc trong hộp gỗ trên bàn trang điểm ra.Giang Lưu thấy Bạch Tửu uống thuốc vào sắc mặt đã tốt hơn một chút, hắn phân phó Tiểu Tú một câu: "Chăm sóc tiểu như nhà ngươi."Tiểu Tú đồng ý.Giang Lưu xoay người đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại, ngay sau đó, hắn đứng ở cửa nói: "Người tới."Một nha hoàn canh giữ trong viện đi tới, "Tướng quân có gì phân phó?""Thông tri nhị thiếu gia, kêu nó tới thư phòng gặp ta." Dứt lời, Giang Lưu trầm mặt rời đi.Giang Lưu vừa đi, Bạch Tửu nằm trong phòng nhanh chóng mở mắt ra ngồi dậyTiểu Tú ngồi bên mép giường bị dọa sợ, "Tiểu thư... Ngươi không sao?""Nga, ta không sao." Bạch Tửu khép hai chân lại gập lên, một tay đặt ở đầu gối chống cằm, nàng tấm tắc hai tiếng, "Cũng không biết ta có tránh được kiếp này không nữa.""Tiểu thư đang nói gì?""Ta đang nói, Tiểu Tú, mấy ngày nay ngươi hẳn là cũng nói chuyện với nhiều người trong phủ, ngươi có phát hiện phủ tướng quân có điểm nào kỳ quái không?""Điểm kỳ quái?" Tuy Tiểu Tú không biết vì sao tiểu thư nhà mình lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, nói: "Tất cả mọi người đều nói Đại tướng quân là người tốt, Thiếu tướng quân là người tốt, nhị thiếu gia cũng là người tốt... Nhưng em cảm thấy nhị thiếu gia không phải người tốt nha, đây chắc là điểm kỳ quái nhất."