Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 970: Sợ hãi

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Một lúc chính là Tần Triết nổ súng với Phó Kiến Văn, Tố Tâm liều mạng ngăn cản nhưng làm sao cũng không ngăn cản được, ở trong mơ tuyệt vọng đến toàn thân đau đớn dường như bị xé rách cả thân thể, dù cho Tố Tâm cũng đã ý thức được đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vẫn là không tránh được đau thấu tim gan.Ở trong mơ Tố Tâm cưỡng chế muốn mình tỉnh lại, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng đều không tỉnh lại được, ý thức đã từ từ tỉnh táo, con mắt gian nan nhấp nháy, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông ngồi ở bên giường, thân thể làm thế nào cũng không nhúc nhích được.Mặc dù chỉ là một gương mặt mơ hồ, nhưng Tố Tâm cũng có thể xác định được đây không phải là Phó Kiến Văn!Thân thể cô không thể động, con mắt cũng phải rất gian nan mới có thể mở ra được, bên cạnh lại có một người đàn ông xa lạ, Tố Tâm khẽ rùng mình một cái, cô dùng hết sức muốn la lên, nhưng lại như có người cứng rắn kéo cô về trong bóng tối, trong tiềm thức, Tố Tâm ra sức giao chiến với thế lực hắc ám kia.Tựa hồ là nhìn thấy Tố Tâm có tỉnh lại tư thế, bóng đen kia đến gần Tố Tâm hơn, giơ tay đặt lên cái trán của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo.Trái tim Tố Tâm muốn vọt ra khỏi cuống họng, ra sức đánh cuộc, rốt cuộc tránh thoát khỏi trói buộc, cô bỗng nhiên ngồi dậy di chuyển về phía sau, dựa vào đầu giường, trái tim rầm rầm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Động tác của Tố Tâm có chút mạnh, tựa hồ cũng dọa đến Lý Mục Dương đang ngồi ở bên giường khẽ giật mình một cái.Bàn tay của Lý Mục Dương đặt ở trên trán của Tố Tâm vừa nãy, vì Tố Tâm đột ngột ngồi dậy mà chật vật giơ lên, nhìn qua Tố Tâm thất kinh, hầu kết trên dưới nhún... trong lúc nhất thời âm thanh ngạnh ở cuống họng, không thể phát ra.Tố Tâm sợ hãi không thôi, cô nhìn thấy Lý Mục Dương đứng ở bên giường, trái tim đập càng nhanh hơn, thần kinh căng thẳng giống như dây cung bị kéo, trong lòng như nổi trống.

Một lúc chính là Tần Triết nổ súng với Phó Kiến Văn, Tố Tâm liều mạng ngăn cản nhưng làm sao cũng không ngăn cản được, ở trong mơ tuyệt vọng đến toàn thân đau đớn dường như bị xé rách cả thân thể, dù cho Tố Tâm cũng đã ý thức được đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vẫn là không tránh được đau thấu tim gan.

Ở trong mơ Tố Tâm cưỡng chế muốn mình tỉnh lại, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng đều không tỉnh lại được, ý thức đã từ từ tỉnh táo, con mắt gian nan nhấp nháy, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông ngồi ở bên giường, thân thể làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Mặc dù chỉ là một gương mặt mơ hồ, nhưng Tố Tâm cũng có thể xác định được đây không phải là Phó Kiến Văn!

Thân thể cô không thể động, con mắt cũng phải rất gian nan mới có thể mở ra được, bên cạnh lại có một người đàn ông xa lạ, Tố Tâm khẽ rùng mình một cái, cô dùng hết sức muốn la lên, nhưng lại như có người cứng rắn kéo cô về trong bóng tối, trong tiềm thức, Tố Tâm ra sức giao chiến với thế lực hắc ám kia.

Tựa hồ là nhìn thấy Tố Tâm có tỉnh lại tư thế, bóng đen kia đến gần Tố Tâm hơn, giơ tay đặt lên cái trán của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Trái tim Tố Tâm muốn vọt ra khỏi cuống họng, ra sức đánh cuộc, rốt cuộc tránh thoát khỏi trói buộc, cô bỗng nhiên ngồi dậy di chuyển về phía sau, dựa vào đầu giường, trái tim rầm rầm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Động tác của Tố Tâm có chút mạnh, tựa hồ cũng dọa đến Lý Mục Dương đang ngồi ở bên giường khẽ giật mình một cái.

Bàn tay của Lý Mục Dương đặt ở trên trán của Tố Tâm vừa nãy, vì Tố Tâm đột ngột ngồi dậy mà chật vật giơ lên, nhìn qua Tố Tâm thất kinh, hầu kết trên dưới nhún... trong lúc nhất thời âm thanh ngạnh ở cuống họng, không thể phát ra.

Tố Tâm sợ hãi không thôi, cô nhìn thấy Lý Mục Dương đứng ở bên giường, trái tim đập càng nhanh hơn, thần kinh căng thẳng giống như dây cung bị kéo, trong lòng như nổi trống.

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Một lúc chính là Tần Triết nổ súng với Phó Kiến Văn, Tố Tâm liều mạng ngăn cản nhưng làm sao cũng không ngăn cản được, ở trong mơ tuyệt vọng đến toàn thân đau đớn dường như bị xé rách cả thân thể, dù cho Tố Tâm cũng đã ý thức được đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vẫn là không tránh được đau thấu tim gan.Ở trong mơ Tố Tâm cưỡng chế muốn mình tỉnh lại, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng đều không tỉnh lại được, ý thức đã từ từ tỉnh táo, con mắt gian nan nhấp nháy, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông ngồi ở bên giường, thân thể làm thế nào cũng không nhúc nhích được.Mặc dù chỉ là một gương mặt mơ hồ, nhưng Tố Tâm cũng có thể xác định được đây không phải là Phó Kiến Văn!Thân thể cô không thể động, con mắt cũng phải rất gian nan mới có thể mở ra được, bên cạnh lại có một người đàn ông xa lạ, Tố Tâm khẽ rùng mình một cái, cô dùng hết sức muốn la lên, nhưng lại như có người cứng rắn kéo cô về trong bóng tối, trong tiềm thức, Tố Tâm ra sức giao chiến với thế lực hắc ám kia.Tựa hồ là nhìn thấy Tố Tâm có tỉnh lại tư thế, bóng đen kia đến gần Tố Tâm hơn, giơ tay đặt lên cái trán của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo.Trái tim Tố Tâm muốn vọt ra khỏi cuống họng, ra sức đánh cuộc, rốt cuộc tránh thoát khỏi trói buộc, cô bỗng nhiên ngồi dậy di chuyển về phía sau, dựa vào đầu giường, trái tim rầm rầm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Động tác của Tố Tâm có chút mạnh, tựa hồ cũng dọa đến Lý Mục Dương đang ngồi ở bên giường khẽ giật mình một cái.Bàn tay của Lý Mục Dương đặt ở trên trán của Tố Tâm vừa nãy, vì Tố Tâm đột ngột ngồi dậy mà chật vật giơ lên, nhìn qua Tố Tâm thất kinh, hầu kết trên dưới nhún... trong lúc nhất thời âm thanh ngạnh ở cuống họng, không thể phát ra.Tố Tâm sợ hãi không thôi, cô nhìn thấy Lý Mục Dương đứng ở bên giường, trái tim đập càng nhanh hơn, thần kinh căng thẳng giống như dây cung bị kéo, trong lòng như nổi trống.

Chương 970: Sợ hãi