Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 971: Đi thang máy
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Như vậy liệu cô có nên để Cố Thanh Thành đón mình sau đó tự đưa mình về nước, mà không phải để Phó Kiến Văn cũng tới nước Mỹ để đón mình!Nghĩ tới đau đầu, Tố Tâm lắc lắc đầu, gương mặt lạnh lùng, cô đánh khởi tinh thần, còn có một Lý Mục Dương yêu cầu cô phải ứng phó!Càng lo lắng cho Phó Kiến Văn, Tố Tâm càng nghĩ nhiều.Thẳng đến khi Victoria gõ cửa, thấp giọng hỏi xem Tố Tâm phải chăng cần giúp đỡ gì, Tố Tâm mới hít sâu một hơi đi tới kéo cửa ra.Tố Tâm nhìn thấy Lý Mục Dương đứng ở sau lưng Victoria, sắc mặt anh ta nặng nề, chau mày, không biết là lo lắng hay là không vui.Khoé moi tái nhợt của Tố Tâm làm nổi lên một vệt ý cười, cô nói xin lỗi với Victoria: "Xin lỗi, hình như thuốc mê còn để lại tác dụng phụ, động tác của tôi khó tránh khỏi có phần chậm, để cô lo lắng rồi!"Victoria nghe được Tố Tâm nói xin lỗi, một bộ thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Không sao, là tôi lo lắng không chăm sóc được chu toàn cho Tố tiểu thư!""Tôi mang cô đi thăm trang viên hoa pha lê, vừa đi vừa nói..." Lý Mục Dương nhìn thấy Tố Tâm đi ra, lông mày đang nhíu chặt bỗng giãn ra, "Đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành, chậm một chút!"Phương diện này, Lý Mục Dương vô cùng có kinh nghiệm.Tố Tâm gật đầu nói cảm ơn: "Làm phiền anh..."Thấy biểu lộ của Tố Tâm hiền lành, cũng không hề biểu hiện ra bài xích đối với mình, đáy mắt Lý Mục Dương có ý cười càng dày đặc, anh ta gật đầu: "Đi..."Tố Tâm cùng Lý Mục Dương sóng vai đi về hướng thang máy đi đến, Lý Mục Dương mở miệng nói với Tố Tâm: "Bởi vì thân thể của tôi không tốt lắm, lúc lên xuống cầu thang khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi, thân thể cô vẫn chưa khôi phục, chúng ta đi bằng thang máy, có thể không!"
Như vậy liệu cô có nên để Cố Thanh Thành đón mình sau đó tự đưa mình về nước, mà không phải để Phó Kiến Văn cũng tới nước Mỹ để đón mình!
Nghĩ tới đau đầu, Tố Tâm lắc lắc đầu, gương mặt lạnh lùng, cô đánh khởi tinh thần, còn có một Lý Mục Dương yêu cầu cô phải ứng phó!
Càng lo lắng cho Phó Kiến Văn, Tố Tâm càng nghĩ nhiều.
Thẳng đến khi Victoria gõ cửa, thấp giọng hỏi xem Tố Tâm phải chăng cần giúp đỡ gì, Tố Tâm mới hít sâu một hơi đi tới kéo cửa ra.
Tố Tâm nhìn thấy Lý Mục Dương đứng ở sau lưng Victoria, sắc mặt anh ta nặng nề, chau mày, không biết là lo lắng hay là không vui.
Khoé moi tái nhợt của Tố Tâm làm nổi lên một vệt ý cười, cô nói xin lỗi với Victoria: "Xin lỗi, hình như thuốc mê còn để lại tác dụng phụ, động tác của tôi khó tránh khỏi có phần chậm, để cô lo lắng rồi!"
Victoria nghe được Tố Tâm nói xin lỗi, một bộ thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Không sao, là tôi lo lắng không chăm sóc được chu toàn cho Tố tiểu thư!"
"Tôi mang cô đi thăm trang viên hoa pha lê, vừa đi vừa nói..." Lý Mục Dương nhìn thấy Tố Tâm đi ra, lông mày đang nhíu chặt bỗng giãn ra, "Đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành, chậm một chút!"
Phương diện này, Lý Mục Dương vô cùng có kinh nghiệm.
Tố Tâm gật đầu nói cảm ơn: "Làm phiền anh..."
Thấy biểu lộ của Tố Tâm hiền lành, cũng không hề biểu hiện ra bài xích đối với mình, đáy mắt Lý Mục Dương có ý cười càng dày đặc, anh ta gật đầu: "Đi..."
Tố Tâm cùng Lý Mục Dương sóng vai đi về hướng thang máy đi đến, Lý Mục Dương mở miệng nói với Tố Tâm: "Bởi vì thân thể của tôi không tốt lắm, lúc lên xuống cầu thang khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi, thân thể cô vẫn chưa khôi phục, chúng ta đi bằng thang máy, có thể không!"
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Như vậy liệu cô có nên để Cố Thanh Thành đón mình sau đó tự đưa mình về nước, mà không phải để Phó Kiến Văn cũng tới nước Mỹ để đón mình!Nghĩ tới đau đầu, Tố Tâm lắc lắc đầu, gương mặt lạnh lùng, cô đánh khởi tinh thần, còn có một Lý Mục Dương yêu cầu cô phải ứng phó!Càng lo lắng cho Phó Kiến Văn, Tố Tâm càng nghĩ nhiều.Thẳng đến khi Victoria gõ cửa, thấp giọng hỏi xem Tố Tâm phải chăng cần giúp đỡ gì, Tố Tâm mới hít sâu một hơi đi tới kéo cửa ra.Tố Tâm nhìn thấy Lý Mục Dương đứng ở sau lưng Victoria, sắc mặt anh ta nặng nề, chau mày, không biết là lo lắng hay là không vui.Khoé moi tái nhợt của Tố Tâm làm nổi lên một vệt ý cười, cô nói xin lỗi với Victoria: "Xin lỗi, hình như thuốc mê còn để lại tác dụng phụ, động tác của tôi khó tránh khỏi có phần chậm, để cô lo lắng rồi!"Victoria nghe được Tố Tâm nói xin lỗi, một bộ thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Không sao, là tôi lo lắng không chăm sóc được chu toàn cho Tố tiểu thư!""Tôi mang cô đi thăm trang viên hoa pha lê, vừa đi vừa nói..." Lý Mục Dương nhìn thấy Tố Tâm đi ra, lông mày đang nhíu chặt bỗng giãn ra, "Đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành, chậm một chút!"Phương diện này, Lý Mục Dương vô cùng có kinh nghiệm.Tố Tâm gật đầu nói cảm ơn: "Làm phiền anh..."Thấy biểu lộ của Tố Tâm hiền lành, cũng không hề biểu hiện ra bài xích đối với mình, đáy mắt Lý Mục Dương có ý cười càng dày đặc, anh ta gật đầu: "Đi..."Tố Tâm cùng Lý Mục Dương sóng vai đi về hướng thang máy đi đến, Lý Mục Dương mở miệng nói với Tố Tâm: "Bởi vì thân thể của tôi không tốt lắm, lúc lên xuống cầu thang khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi, thân thể cô vẫn chưa khôi phục, chúng ta đi bằng thang máy, có thể không!"