Tác giả:

Bạch Tửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa lạ. Cô cũng không hoảng loạn, đã sớm quen sau khi mở mắt, sẽ xuất hiện ở một thế giới xa lạ, lại có được một thân phận không thuộc về mình. Bạch Tửu xuống giường, đi tới trước gương, người trong gương có mái tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm một tia điềm mỹ, khuôn mặt của cô tự nhiên là không kém, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô khẽ cong khóe miệng, mắt như hồ thu dường như có một dải ngân hà, nghịch ngợm đáng yêu. Đây là một khuôn mặt thanh thuần mà lại mỹ diễm, chỉ là váy ngắn trên người có chút hở hang. Theo lệ thường, bất luận đi tới thế giới nào, gương mặt này vĩnh viễn đều là của cô, không thay đổi chút nào. Bạch Tửu vẫn cảm thấy rất vừa lòng vời điều này, nếu để cô làm nhiệm vụ với khuôn mặt không phải của mình, vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy cách ứng. Cô giơ tay lên xẹt qua không khí, một tấm danh thiếp chỉ cô nhìn thấy màu lam nhạt xuất hiện, hiện lên trên không trung. Họ tên: Bạch Tửu Mã số: 9981 Cấp bậc:…

Chương 126: Tỷ phú trong bãi rác (16)

Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!Tác giả: Miêu Mao NhoTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Tửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa lạ. Cô cũng không hoảng loạn, đã sớm quen sau khi mở mắt, sẽ xuất hiện ở một thế giới xa lạ, lại có được một thân phận không thuộc về mình. Bạch Tửu xuống giường, đi tới trước gương, người trong gương có mái tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm một tia điềm mỹ, khuôn mặt của cô tự nhiên là không kém, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô khẽ cong khóe miệng, mắt như hồ thu dường như có một dải ngân hà, nghịch ngợm đáng yêu. Đây là một khuôn mặt thanh thuần mà lại mỹ diễm, chỉ là váy ngắn trên người có chút hở hang. Theo lệ thường, bất luận đi tới thế giới nào, gương mặt này vĩnh viễn đều là của cô, không thay đổi chút nào. Bạch Tửu vẫn cảm thấy rất vừa lòng vời điều này, nếu để cô làm nhiệm vụ với khuôn mặt không phải của mình, vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy cách ứng. Cô giơ tay lên xẹt qua không khí, một tấm danh thiếp chỉ cô nhìn thấy màu lam nhạt xuất hiện, hiện lên trên không trung. Họ tên: Bạch Tửu Mã số: 9981 Cấp bậc:… Edit: Ư ƯMột bữa cơm chưa ăn xong, Bạch Tửu cũng chưa hỏi thăm được cảm giác lúc này của Hứa Khâm với Phàm Phàm là gì, cô cảm thấy suy nghĩ của thời trẻ thật khó hiểu, cô cũng không thể không thừa nhận đây là sự khác nhau giữa hai thế hệ.Dù gì cô cũng lớn hơn cậu năm tuổiTiểu Dư thấy cấp trên của mình lại thở dài bèn quan tâm hỏi: "Chủ biên, chị có chuyện phiền lòng à?"Bạch Tửu đặt văn kiện trong tay xuống, cô nhìn về phía Tiểu Dư nghiêm túc hỏi: "Cô có em trai không?""Có ạ." Tiểu Dư gật gật đầu."Em trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?""Mười lăm tuổi."Mười lăm tuổi và mười bảy tuổi cũng không kém nhiều lắm.Bạch Tửu "ừ" một tiếng rồi ngồi thẳng người dậy, nghiêm trang hỏi: "Vậy em trai cô đã thích ai chưa?""Thích ạ... Hình như là có, trước đó không lâu em tìm thấy một bức thư tình mà thằng bé viết." Tiểu Dư lại nghĩ tới ngày hôm đó, cô ấy và em trai đã cãi nhau một trận, đương nhiên, cuối cùng thấy em trai mình khóc lóc xin tha nên cũng đã tha thứ cho nó.Bạch Tửu cảm thấy mình đã hỏi đúng người rồi, bèn hỏi thêm: "Vậy thằng bé có biểu hiện gì đặc biệt không?""Cái này à..." Tiểu Dư suy nghĩ một lát rồi nói: "Lực chú ý sẽ không tập trung, em nói với nó mười câu mà nó trả lời một câu đã là không tồi rồi."Nghĩ đến Hứa Khâm, Bạch Tửu gật gật đầu, điểm này rất chính xác.Tiểu Dư tiếp tục nói: "Hơn nữa nó sẽ cảm thấy chột dạ, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng mà cúi đầu hoặc quay đi đâu đó."Chính xác, lúc Hứa Khâm nói chuyện với cô cũng không bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô, giống như là đang trốn tránh.Cuối cùng Tiểu Dư không vui nói: "Hơn nữa thằng bé không thích người khác nhắc tới chuyện này, ví dụ như hôm qua em hỏi người thằng bé thích là ai, vậy mà nó lại chê em nói nhiều, đập bàn đứng lên, cơm cũng không thèm ăn mà đi vào trong phòng!"Trở nên đặc biệt nóng nảy, đập bàn đứng lên!Bạch Tửu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cô gật gật đầu, quả nhiên như thế, vai ác nhỏ Hứa Khâm này đã thích Phàm Phàm!Bạch Tửu cầm lấy túi đặt trên ghế, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tiểu Dư, tôi phải đi ra ngoài một lát, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.""Vâng!" Tiểu Dư lập tức trả lời, tuy rằng cô ấy cũng rất tò mò không biết Bạch Tửu có việc gì.Bạch Tửu đi tới trường học, lúc cô tới là đúng vào giờ nghỉ trưa, học sinh không ở trong câu lạc bộ thì sẽ đi ra ngoài đi dạo, trong phòng học cũng không có người nào.Bạch Tửu đứng ngoài cửa phòng học không nhìn thấy Phàm Phàm, cũng không thấy Hứa Khâm, mà trong phòng học chỉ có mấy học sinh tò mò nhìn Bạch Tửu, thảo luận xem chị gái xinh đẹp này có phải người thân của bạn nào trong lớp không.Bạch Phàm Phàm cũng cầm điện thoại tới trường, Bạch Tửu đi tới hành lang định gọi điện cho Phàm Phàm thì phía sau truyền tới một giọng nói, "Bạch Tửu?"Nghe vậy, Bạch Tửu xoay người, người trước mắt là một người đàn ông mặc tây trang, khí chất nghiêm cẩn rồi lại rất ôn nhu, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ.Khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp, "Bạch Tửu, quả nhiên là cậu."(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~Khụ, bạn Tửu tới trường tìm bạn Khâm sau đó hai người chụt chụt. Hỏi hai bạn chụt chụt ở đâu???

Edit: Ư Ư

Một bữa cơm chưa ăn xong, Bạch Tửu cũng chưa hỏi thăm được cảm giác lúc này của Hứa Khâm với Phàm Phàm là gì, cô cảm thấy suy nghĩ của thời trẻ thật khó hiểu, cô cũng không thể không thừa nhận đây là sự khác nhau giữa hai thế hệ.

Dù gì cô cũng lớn hơn cậu năm tuổi

Tiểu Dư thấy cấp trên của mình lại thở dài bèn quan tâm hỏi: "Chủ biên, chị có chuyện phiền lòng à?"

Bạch Tửu đặt văn kiện trong tay xuống, cô nhìn về phía Tiểu Dư nghiêm túc hỏi: "Cô có em trai không?"

"Có ạ." Tiểu Dư gật gật đầu.

"Em trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm tuổi."

Mười lăm tuổi và mười bảy tuổi cũng không kém nhiều lắm.

Bạch Tửu "ừ" một tiếng rồi ngồi thẳng người dậy, nghiêm trang hỏi: "Vậy em trai cô đã thích ai chưa?"

"Thích ạ... Hình như là có, trước đó không lâu em tìm thấy một bức thư tình mà thằng bé viết." Tiểu Dư lại nghĩ tới ngày hôm đó, cô ấy và em trai đã cãi nhau một trận, đương nhiên, cuối cùng thấy em trai mình khóc lóc xin tha nên cũng đã tha thứ cho nó.

Bạch Tửu cảm thấy mình đã hỏi đúng người rồi, bèn hỏi thêm: "Vậy thằng bé có biểu hiện gì đặc biệt không?"

"Cái này à..." Tiểu Dư suy nghĩ một lát rồi nói: "Lực chú ý sẽ không tập trung, em nói với nó mười câu mà nó trả lời một câu đã là không tồi rồi."

Nghĩ đến Hứa Khâm, Bạch Tửu gật gật đầu, điểm này rất chính xác.

Tiểu Dư tiếp tục nói: "Hơn nữa nó sẽ cảm thấy chột dạ, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng mà cúi đầu hoặc quay đi đâu đó."

Chính xác, lúc Hứa Khâm nói chuyện với cô cũng không bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô, giống như là đang trốn tránh.

Cuối cùng Tiểu Dư không vui nói: "Hơn nữa thằng bé không thích người khác nhắc tới chuyện này, ví dụ như hôm qua em hỏi người thằng bé thích là ai, vậy mà nó lại chê em nói nhiều, đập bàn đứng lên, cơm cũng không thèm ăn mà đi vào trong phòng!"

Trở nên đặc biệt nóng nảy, đập bàn đứng lên!

Bạch Tửu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cô gật gật đầu, quả nhiên như thế, vai ác nhỏ Hứa Khâm này đã thích Phàm Phàm!

Bạch Tửu cầm lấy túi đặt trên ghế, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tiểu Dư, tôi phải đi ra ngoài một lát, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."

"Vâng!" Tiểu Dư lập tức trả lời, tuy rằng cô ấy cũng rất tò mò không biết Bạch Tửu có việc gì.

Bạch Tửu đi tới trường học, lúc cô tới là đúng vào giờ nghỉ trưa, học sinh không ở trong câu lạc bộ thì sẽ đi ra ngoài đi dạo, trong phòng học cũng không có người nào.

Bạch Tửu đứng ngoài cửa phòng học không nhìn thấy Phàm Phàm, cũng không thấy Hứa Khâm, mà trong phòng học chỉ có mấy học sinh tò mò nhìn Bạch Tửu, thảo luận xem chị gái xinh đẹp này có phải người thân của bạn nào trong lớp không.

Bạch Phàm Phàm cũng cầm điện thoại tới trường, Bạch Tửu đi tới hành lang định gọi điện cho Phàm Phàm thì phía sau truyền tới một giọng nói, "Bạch Tửu?"

Nghe vậy, Bạch Tửu xoay người, người trước mắt là một người đàn ông mặc tây trang, khí chất nghiêm cẩn rồi lại rất ôn nhu, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ.

Khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp, "Bạch Tửu, quả nhiên là cậu."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Khụ, bạn Tửu tới trường tìm bạn Khâm sau đó hai người chụt chụt. Hỏi hai bạn chụt chụt ở đâu???

Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!Tác giả: Miêu Mao NhoTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Tửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa lạ. Cô cũng không hoảng loạn, đã sớm quen sau khi mở mắt, sẽ xuất hiện ở một thế giới xa lạ, lại có được một thân phận không thuộc về mình. Bạch Tửu xuống giường, đi tới trước gương, người trong gương có mái tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm một tia điềm mỹ, khuôn mặt của cô tự nhiên là không kém, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô khẽ cong khóe miệng, mắt như hồ thu dường như có một dải ngân hà, nghịch ngợm đáng yêu. Đây là một khuôn mặt thanh thuần mà lại mỹ diễm, chỉ là váy ngắn trên người có chút hở hang. Theo lệ thường, bất luận đi tới thế giới nào, gương mặt này vĩnh viễn đều là của cô, không thay đổi chút nào. Bạch Tửu vẫn cảm thấy rất vừa lòng vời điều này, nếu để cô làm nhiệm vụ với khuôn mặt không phải của mình, vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy cách ứng. Cô giơ tay lên xẹt qua không khí, một tấm danh thiếp chỉ cô nhìn thấy màu lam nhạt xuất hiện, hiện lên trên không trung. Họ tên: Bạch Tửu Mã số: 9981 Cấp bậc:… Edit: Ư ƯMột bữa cơm chưa ăn xong, Bạch Tửu cũng chưa hỏi thăm được cảm giác lúc này của Hứa Khâm với Phàm Phàm là gì, cô cảm thấy suy nghĩ của thời trẻ thật khó hiểu, cô cũng không thể không thừa nhận đây là sự khác nhau giữa hai thế hệ.Dù gì cô cũng lớn hơn cậu năm tuổiTiểu Dư thấy cấp trên của mình lại thở dài bèn quan tâm hỏi: "Chủ biên, chị có chuyện phiền lòng à?"Bạch Tửu đặt văn kiện trong tay xuống, cô nhìn về phía Tiểu Dư nghiêm túc hỏi: "Cô có em trai không?""Có ạ." Tiểu Dư gật gật đầu."Em trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?""Mười lăm tuổi."Mười lăm tuổi và mười bảy tuổi cũng không kém nhiều lắm.Bạch Tửu "ừ" một tiếng rồi ngồi thẳng người dậy, nghiêm trang hỏi: "Vậy em trai cô đã thích ai chưa?""Thích ạ... Hình như là có, trước đó không lâu em tìm thấy một bức thư tình mà thằng bé viết." Tiểu Dư lại nghĩ tới ngày hôm đó, cô ấy và em trai đã cãi nhau một trận, đương nhiên, cuối cùng thấy em trai mình khóc lóc xin tha nên cũng đã tha thứ cho nó.Bạch Tửu cảm thấy mình đã hỏi đúng người rồi, bèn hỏi thêm: "Vậy thằng bé có biểu hiện gì đặc biệt không?""Cái này à..." Tiểu Dư suy nghĩ một lát rồi nói: "Lực chú ý sẽ không tập trung, em nói với nó mười câu mà nó trả lời một câu đã là không tồi rồi."Nghĩ đến Hứa Khâm, Bạch Tửu gật gật đầu, điểm này rất chính xác.Tiểu Dư tiếp tục nói: "Hơn nữa nó sẽ cảm thấy chột dạ, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng mà cúi đầu hoặc quay đi đâu đó."Chính xác, lúc Hứa Khâm nói chuyện với cô cũng không bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô, giống như là đang trốn tránh.Cuối cùng Tiểu Dư không vui nói: "Hơn nữa thằng bé không thích người khác nhắc tới chuyện này, ví dụ như hôm qua em hỏi người thằng bé thích là ai, vậy mà nó lại chê em nói nhiều, đập bàn đứng lên, cơm cũng không thèm ăn mà đi vào trong phòng!"Trở nên đặc biệt nóng nảy, đập bàn đứng lên!Bạch Tửu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cô gật gật đầu, quả nhiên như thế, vai ác nhỏ Hứa Khâm này đã thích Phàm Phàm!Bạch Tửu cầm lấy túi đặt trên ghế, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tiểu Dư, tôi phải đi ra ngoài một lát, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.""Vâng!" Tiểu Dư lập tức trả lời, tuy rằng cô ấy cũng rất tò mò không biết Bạch Tửu có việc gì.Bạch Tửu đi tới trường học, lúc cô tới là đúng vào giờ nghỉ trưa, học sinh không ở trong câu lạc bộ thì sẽ đi ra ngoài đi dạo, trong phòng học cũng không có người nào.Bạch Tửu đứng ngoài cửa phòng học không nhìn thấy Phàm Phàm, cũng không thấy Hứa Khâm, mà trong phòng học chỉ có mấy học sinh tò mò nhìn Bạch Tửu, thảo luận xem chị gái xinh đẹp này có phải người thân của bạn nào trong lớp không.Bạch Phàm Phàm cũng cầm điện thoại tới trường, Bạch Tửu đi tới hành lang định gọi điện cho Phàm Phàm thì phía sau truyền tới một giọng nói, "Bạch Tửu?"Nghe vậy, Bạch Tửu xoay người, người trước mắt là một người đàn ông mặc tây trang, khí chất nghiêm cẩn rồi lại rất ôn nhu, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ.Khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp, "Bạch Tửu, quả nhiên là cậu."(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~Khụ, bạn Tửu tới trường tìm bạn Khâm sau đó hai người chụt chụt. Hỏi hai bạn chụt chụt ở đâu???

Chương 126: Tỷ phú trong bãi rác (16)