Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 974-3: Phó Kiến Văn đến

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Ngoài cửa sổ, hai con mèo hoang cong lưng, nhe răng nhếch miệng gầm gừ nhau, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ lao vào cắn nhau.Đột nhiên bị thức tỉnh, nhịp tim của Tố Tâm đập đặc biệt nhanh, cổ họng cũng nóng hừng hực khó chịu.Tố Tâm ngồi co rúc ở trên ghế sô pha chân cũng đã đã tê rần, cái cổ cũng cứng ngắc đau đớn...Hai chân cô đập lên trên mặt đất để lục lọi dép, muốn đi nhà bếp tìm nước uống, nhưng bên trong gian phòng đen nhánh lại yên tĩnh, lúc mũi chân của Tố Tâm chạm vào dép cô bỗng cảm thấy âm u kh*ng b*, cho nên cô lại rụt chân về, dùng váy đem chân bao vây lấy, ý đồ có thể để cho chân của mình ấm áp hơn một ít.Đồng hồ treo trên tường đồng ở trong bóng tối, Tố Tâm không thấy rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa vào.Đầu càng ngày càng đau nhức, đau như muốn ngất đi, Tố Tâm không chịu được nghiêng đầu dựa ở trên ghế sa lon, nghĩ nhắm mắt một lúc nữa thôi là Phó Kiến Văn sẽ đến, nhưng lần này nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.Cửa nhà trọ cửa lặng lẽ bị mở ra, một thân ảnh cao lớn kiên cường đẩy cửa đi vào...Trong hành lang ánh đèn sáng ngời theo khe cửa chiếu vào, chiếu rọi cả người Tố Tâm đang cuộn tròn ở trên ghế salon.Phó Kiến Văn mặc một chiếc áo lông cổ cao màu đen, khí chất trầm ổn tự phụ, gương mặt lạnh lùng bởi vì không thể nghỉ ngơi mà có vẻ gầy gò, sắc bén, l hai con mắt sâu thẳm mang theo tia máu đỏ, cả người mang theo hàn khí cùng phong trần ủ rũ.Phó Kiến Văn nhìn đến gương mặt tinh xảo khéo léo của Tói Tâm... Thấy cô an toàn xuất hiện ở trước mắt mình, cứ như vậy lẳng lặng ngủ ở trên ghế sa lon, hàn ý trong đáy mắt của Phó Kiến Văn từ từ bị ôn nhu xua tan, con ngươi đỏ lòm có chút mỏi trướng.Phó Kiến Văn đóng cửa lại, cởi áo khoác lông xuống tiện tay khoác lên trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, Tố Tâm đang vùi người ở trên ghế sô pha nhẹ nhàng giật giật, lông mi cũng khẽ rung động, tựa hồ muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng lại rũ xuống, ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ, hai con mèo hoang cong lưng, nhe răng nhếch miệng gầm gừ nhau, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ lao vào cắn nhau.

Đột nhiên bị thức tỉnh, nhịp tim của Tố Tâm đập đặc biệt nhanh, cổ họng cũng nóng hừng hực khó chịu.

Tố Tâm ngồi co rúc ở trên ghế sô pha chân cũng đã đã tê rần, cái cổ cũng cứng ngắc đau đớn...

Hai chân cô đập lên trên mặt đất để lục lọi dép, muốn đi nhà bếp tìm nước uống, nhưng bên trong gian phòng đen nhánh lại yên tĩnh, lúc mũi chân của Tố Tâm chạm vào dép cô bỗng cảm thấy âm u kh*ng b*, cho nên cô lại rụt chân về, dùng váy đem chân bao vây lấy, ý đồ có thể để cho chân của mình ấm áp hơn một ít.

Đồng hồ treo trên tường đồng ở trong bóng tối, Tố Tâm không thấy rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa vào.

Đầu càng ngày càng đau nhức, đau như muốn ngất đi, Tố Tâm không chịu được nghiêng đầu dựa ở trên ghế sa lon, nghĩ nhắm mắt một lúc nữa thôi là Phó Kiến Văn sẽ đến, nhưng lần này nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Cửa nhà trọ cửa lặng lẽ bị mở ra, một thân ảnh cao lớn kiên cường đẩy cửa đi vào...

Trong hành lang ánh đèn sáng ngời theo khe cửa chiếu vào, chiếu rọi cả người Tố Tâm đang cuộn tròn ở trên ghế salon.

Phó Kiến Văn mặc một chiếc áo lông cổ cao màu đen, khí chất trầm ổn tự phụ, gương mặt lạnh lùng bởi vì không thể nghỉ ngơi mà có vẻ gầy gò, sắc bén, l hai con mắt sâu thẳm mang theo tia máu đỏ, cả người mang theo hàn khí cùng phong trần ủ rũ.

Phó Kiến Văn nhìn đến gương mặt tinh xảo khéo léo của Tói Tâm... Thấy cô an toàn xuất hiện ở trước mắt mình, cứ như vậy lẳng lặng ngủ ở trên ghế sa lon, hàn ý trong đáy mắt của Phó Kiến Văn từ từ bị ôn nhu xua tan, con ngươi đỏ lòm có chút mỏi trướng.

Phó Kiến Văn đóng cửa lại, cởi áo khoác lông xuống tiện tay khoác lên trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, Tố Tâm đang vùi người ở trên ghế sô pha nhẹ nhàng giật giật, lông mi cũng khẽ rung động, tựa hồ muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng lại rũ xuống, ngủ thiếp đi.

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Ngoài cửa sổ, hai con mèo hoang cong lưng, nhe răng nhếch miệng gầm gừ nhau, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ lao vào cắn nhau.Đột nhiên bị thức tỉnh, nhịp tim của Tố Tâm đập đặc biệt nhanh, cổ họng cũng nóng hừng hực khó chịu.Tố Tâm ngồi co rúc ở trên ghế sô pha chân cũng đã đã tê rần, cái cổ cũng cứng ngắc đau đớn...Hai chân cô đập lên trên mặt đất để lục lọi dép, muốn đi nhà bếp tìm nước uống, nhưng bên trong gian phòng đen nhánh lại yên tĩnh, lúc mũi chân của Tố Tâm chạm vào dép cô bỗng cảm thấy âm u kh*ng b*, cho nên cô lại rụt chân về, dùng váy đem chân bao vây lấy, ý đồ có thể để cho chân của mình ấm áp hơn một ít.Đồng hồ treo trên tường đồng ở trong bóng tối, Tố Tâm không thấy rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa vào.Đầu càng ngày càng đau nhức, đau như muốn ngất đi, Tố Tâm không chịu được nghiêng đầu dựa ở trên ghế sa lon, nghĩ nhắm mắt một lúc nữa thôi là Phó Kiến Văn sẽ đến, nhưng lần này nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.Cửa nhà trọ cửa lặng lẽ bị mở ra, một thân ảnh cao lớn kiên cường đẩy cửa đi vào...Trong hành lang ánh đèn sáng ngời theo khe cửa chiếu vào, chiếu rọi cả người Tố Tâm đang cuộn tròn ở trên ghế salon.Phó Kiến Văn mặc một chiếc áo lông cổ cao màu đen, khí chất trầm ổn tự phụ, gương mặt lạnh lùng bởi vì không thể nghỉ ngơi mà có vẻ gầy gò, sắc bén, l hai con mắt sâu thẳm mang theo tia máu đỏ, cả người mang theo hàn khí cùng phong trần ủ rũ.Phó Kiến Văn nhìn đến gương mặt tinh xảo khéo léo của Tói Tâm... Thấy cô an toàn xuất hiện ở trước mắt mình, cứ như vậy lẳng lặng ngủ ở trên ghế sa lon, hàn ý trong đáy mắt của Phó Kiến Văn từ từ bị ôn nhu xua tan, con ngươi đỏ lòm có chút mỏi trướng.Phó Kiến Văn đóng cửa lại, cởi áo khoác lông xuống tiện tay khoác lên trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, Tố Tâm đang vùi người ở trên ghế sô pha nhẹ nhàng giật giật, lông mi cũng khẽ rung động, tựa hồ muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng lại rũ xuống, ngủ thiếp đi.

Chương 974-3: Phó Kiến Văn đến