Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 974-7: Sốt cao 38 độ
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tuy rằng vẫn chưa có nói chuyện cùng Tố Tâm, nhưng Phó Kiến Văn có thể nhận ra được Tố Tâm rất căng thẳng, tay nhỏ của cô đang kéo chặt áo lông anh, dù cho ngủ say nhưng lực đạo đều không có buông lỏng ra.Tố Tâm đại khái cũng là mệt mỏi đến mức tận cùng rồi, bằng không nhất định cô sẽ chống đỡ đến khi anh đến.Lúc này ôm cô vào trong lồng ngực, người an tâm không chỉ có Tố Tâm mà còn có Phó Kiến Văn.Nếu như làm mất Tố Tâm, Phó Kiến Văn đại khái đều muốn điên rồi!Mọi việc trước kia tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày, anh cũng sẽ lòng rối như tơ vò, không biết nên làm sao.Phó Kiến Văn nhắm mắt lại, đem Tố Tâm gầy yếu trong lòng ôm càng chặt hơn.Tựa hồ là bởi vì Phó Kiến Văn ôm quá gấp, trong giấc mộng Tố Tâm cảm thấy không thoải mái, cánh mũi cô phát ra hai tiếng khó chịu khe khẽ, thân thể cũng nhẹ nhàng giãy giụa.Phó Kiến Văn dùng hết lực đạo để ôm Tố Tâm, cuối cùng vẫn là không nhịn được vươn mình đè lên trên người cô, hôn lên môi cô, tựa như nổi cơn điên hôn thật sâu thật sâu xuống.Nửa mê nửa tỉnh, Tố Tâm bị ép thở không ra hơi, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, bả vai lạnh phát run, trên người cùng bụng dưới nóng khiến cho cô nghẹt thở!Tố Tâm mơ hồ mở mắt ra nhìn thấy một đầu tóc ngắn màu đen vùi ở trước ngực mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị quen thuộc, cô không nhịn được hai tay quàng lấy đầu của anh, năm ngón tay c*m v** trong những lọn tóc ngắn, khó nhịn r*n r*.Cảm giác được hai người chặt chẽ kết hợp, Tố Tâm gọi tên Phó Kiến Văn, một lần lại một lần......Sáng sớm ngày thứ hai, Tố Tâm không thể dậy, sốt cao ba mươi tám độ, Phó Kiến Văn không biết có phải là bởi vì tối ngày hôm bị anh dằn vặt quá ác hay không!Cũng khó trách, ở trời lạnh như thế này, Tố Tâm mặc ít như vậy từ trong khách sạn đi ra, trong lòng một mực run sợ, ngủ trên ghế sa lon cũng không có đắp chăn!
Tuy rằng vẫn chưa có nói chuyện cùng Tố Tâm, nhưng Phó Kiến Văn có thể nhận ra được Tố Tâm rất căng thẳng, tay nhỏ của cô đang kéo chặt áo lông anh, dù cho ngủ say nhưng lực đạo đều không có buông lỏng ra.
Tố Tâm đại khái cũng là mệt mỏi đến mức tận cùng rồi, bằng không nhất định cô sẽ chống đỡ đến khi anh đến.
Lúc này ôm cô vào trong lồng ngực, người an tâm không chỉ có Tố Tâm mà còn có Phó Kiến Văn.
Nếu như làm mất Tố Tâm, Phó Kiến Văn đại khái đều muốn điên rồi!
Mọi việc trước kia tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày, anh cũng sẽ lòng rối như tơ vò, không biết nên làm sao.
Phó Kiến Văn nhắm mắt lại, đem Tố Tâm gầy yếu trong lòng ôm càng chặt hơn.
Tựa hồ là bởi vì Phó Kiến Văn ôm quá gấp, trong giấc mộng Tố Tâm cảm thấy không thoải mái, cánh mũi cô phát ra hai tiếng khó chịu khe khẽ, thân thể cũng nhẹ nhàng giãy giụa.
Phó Kiến Văn dùng hết lực đạo để ôm Tố Tâm, cuối cùng vẫn là không nhịn được vươn mình đè lên trên người cô, hôn lên môi cô, tựa như nổi cơn điên hôn thật sâu thật sâu xuống.
Nửa mê nửa tỉnh, Tố Tâm bị ép thở không ra hơi, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, bả vai lạnh phát run, trên người cùng bụng dưới nóng khiến cho cô nghẹt thở!
Tố Tâm mơ hồ mở mắt ra nhìn thấy một đầu tóc ngắn màu đen vùi ở trước ngực mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị quen thuộc, cô không nhịn được hai tay quàng lấy đầu của anh, năm ngón tay c*m v** trong những lọn tóc ngắn, khó nhịn r*n r*.
Cảm giác được hai người chặt chẽ kết hợp, Tố Tâm gọi tên Phó Kiến Văn, một lần lại một lần...
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tố Tâm không thể dậy, sốt cao ba mươi tám độ, Phó Kiến Văn không biết có phải là bởi vì tối ngày hôm bị anh dằn vặt quá ác hay không!
Cũng khó trách, ở trời lạnh như thế này, Tố Tâm mặc ít như vậy từ trong khách sạn đi ra, trong lòng một mực run sợ, ngủ trên ghế sa lon cũng không có đắp chăn!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tuy rằng vẫn chưa có nói chuyện cùng Tố Tâm, nhưng Phó Kiến Văn có thể nhận ra được Tố Tâm rất căng thẳng, tay nhỏ của cô đang kéo chặt áo lông anh, dù cho ngủ say nhưng lực đạo đều không có buông lỏng ra.Tố Tâm đại khái cũng là mệt mỏi đến mức tận cùng rồi, bằng không nhất định cô sẽ chống đỡ đến khi anh đến.Lúc này ôm cô vào trong lồng ngực, người an tâm không chỉ có Tố Tâm mà còn có Phó Kiến Văn.Nếu như làm mất Tố Tâm, Phó Kiến Văn đại khái đều muốn điên rồi!Mọi việc trước kia tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày, anh cũng sẽ lòng rối như tơ vò, không biết nên làm sao.Phó Kiến Văn nhắm mắt lại, đem Tố Tâm gầy yếu trong lòng ôm càng chặt hơn.Tựa hồ là bởi vì Phó Kiến Văn ôm quá gấp, trong giấc mộng Tố Tâm cảm thấy không thoải mái, cánh mũi cô phát ra hai tiếng khó chịu khe khẽ, thân thể cũng nhẹ nhàng giãy giụa.Phó Kiến Văn dùng hết lực đạo để ôm Tố Tâm, cuối cùng vẫn là không nhịn được vươn mình đè lên trên người cô, hôn lên môi cô, tựa như nổi cơn điên hôn thật sâu thật sâu xuống.Nửa mê nửa tỉnh, Tố Tâm bị ép thở không ra hơi, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, bả vai lạnh phát run, trên người cùng bụng dưới nóng khiến cho cô nghẹt thở!Tố Tâm mơ hồ mở mắt ra nhìn thấy một đầu tóc ngắn màu đen vùi ở trước ngực mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị quen thuộc, cô không nhịn được hai tay quàng lấy đầu của anh, năm ngón tay c*m v** trong những lọn tóc ngắn, khó nhịn r*n r*.Cảm giác được hai người chặt chẽ kết hợp, Tố Tâm gọi tên Phó Kiến Văn, một lần lại một lần......Sáng sớm ngày thứ hai, Tố Tâm không thể dậy, sốt cao ba mươi tám độ, Phó Kiến Văn không biết có phải là bởi vì tối ngày hôm bị anh dằn vặt quá ác hay không!Cũng khó trách, ở trời lạnh như thế này, Tố Tâm mặc ít như vậy từ trong khách sạn đi ra, trong lòng một mực run sợ, ngủ trên ghế sa lon cũng không có đắp chăn!