Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 976-4: Anh câm miệng cho tôi
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Vưu Nại Nại liếc mắt một cái, nhìn xem Đường Tranh bóc kẹo ra, bỏ vào trong miệng, sau đó quay sang nhìn Vưu Nại Nại.Vưu Nại Nại đã không nhịn được đánh người làm sao bây giờ!Vưu Nại Nại đem hết toàn lực khắc chế không nhìn tới Đường Tranh, trong vô tình bốn mắt nhìn nhau, Đường Tranh liền mỉm cười với Vưu Nại Nại, làm cho Vưu Nại Nại đều đứng không vững.Lúc trước tại sao không có trực tiếp đem kẻ này đánh thành tàn phế, khiến anh ta nằm ở trong phòng bệnh để liếc mắt đưa tình với cô y tá, đừng ở trước mặt mình chướng mắt!"Ân..." con mắt của Đường Tranh híp lại, "vị Lệ Chi!"Vừa nghe thấy lời ấy, lỗ tai của Vưu Nại Nại quả thực đỏ muốn bùng nổ.Vưu Nại Nại hung hăng trừng lên nhìn Đường Tranh, chỉ thấy Đường Tranh đứng lên đi tới trước mặt Vưu Nại Nại...Khoảng cách này cũng không an toàn, quá mức thân mật cùng khinh bạc, nhưng sau lưng Vưu Nại Nại chính là vách tường, sau không thể lui nữa!Bắp thịt toàn thân Vưu Nại Nại căng thẳng, thấp giọng cảnh cáo Đường Tranh: "Anh đến gần thêm nữa tôi sẽ đánh anh tàn phế anh có tin hay không!"Cái này đúng là Đường Tranh tin!Đường Tranh đã nghe được các khớp ngón tay của Vưu Nại Nại phát ra tiếnh kêu kẽo kẹt...Đường Tranh đề phòng lui về phía sau một bước, Vưu Nại Nại người này nói đánh là đánh, sẽ không niệm tình xưa.Đường Tranh đã nếm qua thiệt thòi một lần, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai!Bị Vưu Nại Nại đánh tới nhập viện, Đường Tranh đã bị Lục Tân Nam cười nhạo vô số lần, lần này lại bị đánh, đời này Đường Tranh cũng đừng mong có thể ngẩng đầu lên trước mặt Lục Tân Nam nữa rồi."Vưu Nại Nại, chính là em nói, về sau ăn được kẹo vị Lệ Chi, anh liền sẽ nghĩ đến lần thứ nhất... Cùng em!""Anh câm miệng cho tôi!" Vưu Nại Nại nhỏ giọng, hung ác uy h**p Đường Tranh.
Vưu Nại Nại liếc mắt một cái, nhìn xem Đường Tranh bóc kẹo ra, bỏ vào trong miệng, sau đó quay sang nhìn Vưu Nại Nại.
Vưu Nại Nại đã không nhịn được đánh người làm sao bây giờ!
Vưu Nại Nại đem hết toàn lực khắc chế không nhìn tới Đường Tranh, trong vô tình bốn mắt nhìn nhau, Đường Tranh liền mỉm cười với Vưu Nại Nại, làm cho Vưu Nại Nại đều đứng không vững.
Lúc trước tại sao không có trực tiếp đem kẻ này đánh thành tàn phế, khiến anh ta nằm ở trong phòng bệnh để liếc mắt đưa tình với cô y tá, đừng ở trước mặt mình chướng mắt!
"Ân..." con mắt của Đường Tranh híp lại, "vị Lệ Chi!"
Vừa nghe thấy lời ấy, lỗ tai của Vưu Nại Nại quả thực đỏ muốn bùng nổ.
Vưu Nại Nại hung hăng trừng lên nhìn Đường Tranh, chỉ thấy Đường Tranh đứng lên đi tới trước mặt Vưu Nại Nại...
Khoảng cách này cũng không an toàn, quá mức thân mật cùng khinh bạc, nhưng sau lưng Vưu Nại Nại chính là vách tường, sau không thể lui nữa!
Bắp thịt toàn thân Vưu Nại Nại căng thẳng, thấp giọng cảnh cáo Đường Tranh: "Anh đến gần thêm nữa tôi sẽ đánh anh tàn phế anh có tin hay không!"
Cái này đúng là Đường Tranh tin!
Đường Tranh đã nghe được các khớp ngón tay của Vưu Nại Nại phát ra tiếnh kêu kẽo kẹt...
Đường Tranh đề phòng lui về phía sau một bước, Vưu Nại Nại người này nói đánh là đánh, sẽ không niệm tình xưa.
Đường Tranh đã nếm qua thiệt thòi một lần, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai!
Bị Vưu Nại Nại đánh tới nhập viện, Đường Tranh đã bị Lục Tân Nam cười nhạo vô số lần, lần này lại bị đánh, đời này Đường Tranh cũng đừng mong có thể ngẩng đầu lên trước mặt Lục Tân Nam nữa rồi.
"Vưu Nại Nại, chính là em nói, về sau ăn được kẹo vị Lệ Chi, anh liền sẽ nghĩ đến lần thứ nhất... Cùng em!"
"Anh câm miệng cho tôi!" Vưu Nại Nại nhỏ giọng, hung ác uy h**p Đường Tranh.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Vưu Nại Nại liếc mắt một cái, nhìn xem Đường Tranh bóc kẹo ra, bỏ vào trong miệng, sau đó quay sang nhìn Vưu Nại Nại.Vưu Nại Nại đã không nhịn được đánh người làm sao bây giờ!Vưu Nại Nại đem hết toàn lực khắc chế không nhìn tới Đường Tranh, trong vô tình bốn mắt nhìn nhau, Đường Tranh liền mỉm cười với Vưu Nại Nại, làm cho Vưu Nại Nại đều đứng không vững.Lúc trước tại sao không có trực tiếp đem kẻ này đánh thành tàn phế, khiến anh ta nằm ở trong phòng bệnh để liếc mắt đưa tình với cô y tá, đừng ở trước mặt mình chướng mắt!"Ân..." con mắt của Đường Tranh híp lại, "vị Lệ Chi!"Vừa nghe thấy lời ấy, lỗ tai của Vưu Nại Nại quả thực đỏ muốn bùng nổ.Vưu Nại Nại hung hăng trừng lên nhìn Đường Tranh, chỉ thấy Đường Tranh đứng lên đi tới trước mặt Vưu Nại Nại...Khoảng cách này cũng không an toàn, quá mức thân mật cùng khinh bạc, nhưng sau lưng Vưu Nại Nại chính là vách tường, sau không thể lui nữa!Bắp thịt toàn thân Vưu Nại Nại căng thẳng, thấp giọng cảnh cáo Đường Tranh: "Anh đến gần thêm nữa tôi sẽ đánh anh tàn phế anh có tin hay không!"Cái này đúng là Đường Tranh tin!Đường Tranh đã nghe được các khớp ngón tay của Vưu Nại Nại phát ra tiếnh kêu kẽo kẹt...Đường Tranh đề phòng lui về phía sau một bước, Vưu Nại Nại người này nói đánh là đánh, sẽ không niệm tình xưa.Đường Tranh đã nếm qua thiệt thòi một lần, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai!Bị Vưu Nại Nại đánh tới nhập viện, Đường Tranh đã bị Lục Tân Nam cười nhạo vô số lần, lần này lại bị đánh, đời này Đường Tranh cũng đừng mong có thể ngẩng đầu lên trước mặt Lục Tân Nam nữa rồi."Vưu Nại Nại, chính là em nói, về sau ăn được kẹo vị Lệ Chi, anh liền sẽ nghĩ đến lần thứ nhất... Cùng em!""Anh câm miệng cho tôi!" Vưu Nại Nại nhỏ giọng, hung ác uy h**p Đường Tranh.