Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 978: Nóng bỏng
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trong giọng nói của Tố Tâm mang theo vài phần khàn khàn.Trong lòng bàn tay của cô, chính là lông mi dài của Phó Kiến Văn, lông mi phớt qua da thịt mềm mại khiến cho Tố Tâm cảm giác hơi nhột, khiến cho Tố Tâm không nhịn được c*n m** d***.Phó Kiến Văn ung dung thong thả giơ tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, khẽ n*n b*p sau đó đặt ở bên môi hôn nhẹ.Cánh môi của Phó Kiến Văn nóng rực, khiến cho bàn tay của Tố Tâm không tự chủ cuộn tròn lại, bên tai bị phỏng lợi hại.Nhận ra được nhịp tim của mình đã đập quá nhanh, cô không dễ chịu điều chỉnh tư thế ngồi, đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười càng đậm.Cánh tay ôm ở eo Tố Tâm cũng càng ngày càng ôm chặt hơn, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đặt lên gò má của Tố Tâm, cẩn thận từng li từng tí tới gần...Hô hấp quấn quýt lấy nhau, Tố Tâm chỉ cảm thấy ngay cả không khí đều nóng lên!Thân thể chột dạ, chóp mũi cao thẳng của Phó Kiến Văn đụng tới chóp mũi của Tố Tâm, khiến cho hô hấp của cô nhẹ nhàng trở nên dồn dập, hai người áp sát quá gần, làm cho không khí ở bốn phía đều trở nên mỏng manh.Bên ngoài đã là màn đêm, dưới ánh đèn mê ly, Phó Kiến Văn trông càng có vẻ đặc biệt mê người, đối diện với anh, hô hấp của Tố Tâm càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng gấp rút.Rõ ràng đã là hai người thân mật nhất trên thế giới, nhưng bất kể là hôn môi hay là làm chuyện kia, Tố Tâm vẫn là không chịu nổi mị lực của Phó Kiến Văn, mỗi lần đều mặt đỏ tim đập.Tố Tâm dùng sức c*n m** d***, hai tay cô quàng lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn trái tim đang đập kịch liệt của mình, nhẹ nhàng chạm khẽ vào cánh môi của Phó Kiến Văn.Bởi vì Tố Tâm bị bệnh cho nên môi hơi khô, khi đụng vào có chút khô ráp, hai người chạm môi vào nhau, xúc cảm cũng không thế nào mỹ hảo như mọi khi, nhưng Tố Tâm vẫn là nhẫn nhịn đại não từng đợt trống không, l**m l**m cánh môi, l**m đến nỗi da chết ở môi đã nhô lên...Tố Tâm đỏ mặt, tiếng nói khàn khàn: "Hình như... Xúc cảm không phải cực kỳ tốt!"Vừa dứt lời, Phó Kiến Văn đã trói lại cái ót của Tố Tâm, hôn lên môi của cô, hơi thở cường thế thành thục nam tính nhảy vào trong xoang mũi Tố Tâm, chiếm lĩnh toàn bộ hô hấp và răng môi của cô!
Trong giọng nói của Tố Tâm mang theo vài phần khàn khàn.
Trong lòng bàn tay của cô, chính là lông mi dài của Phó Kiến Văn, lông mi phớt qua da thịt mềm mại khiến cho Tố Tâm cảm giác hơi nhột, khiến cho Tố Tâm không nhịn được c*n m** d***.
Phó Kiến Văn ung dung thong thả giơ tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, khẽ n*n b*p sau đó đặt ở bên môi hôn nhẹ.
Cánh môi của Phó Kiến Văn nóng rực, khiến cho bàn tay của Tố Tâm không tự chủ cuộn tròn lại, bên tai bị phỏng lợi hại.
Nhận ra được nhịp tim của mình đã đập quá nhanh, cô không dễ chịu điều chỉnh tư thế ngồi, đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười càng đậm.
Cánh tay ôm ở eo Tố Tâm cũng càng ngày càng ôm chặt hơn, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đặt lên gò má của Tố Tâm, cẩn thận từng li từng tí tới gần...
Hô hấp quấn quýt lấy nhau, Tố Tâm chỉ cảm thấy ngay cả không khí đều nóng lên!
Thân thể chột dạ, chóp mũi cao thẳng của Phó Kiến Văn đụng tới chóp mũi của Tố Tâm, khiến cho hô hấp của cô nhẹ nhàng trở nên dồn dập, hai người áp sát quá gần, làm cho không khí ở bốn phía đều trở nên mỏng manh.
Bên ngoài đã là màn đêm, dưới ánh đèn mê ly, Phó Kiến Văn trông càng có vẻ đặc biệt mê người, đối diện với anh, hô hấp của Tố Tâm càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng gấp rút.
Rõ ràng đã là hai người thân mật nhất trên thế giới, nhưng bất kể là hôn môi hay là làm chuyện kia, Tố Tâm vẫn là không chịu nổi mị lực của Phó Kiến Văn, mỗi lần đều mặt đỏ tim đập.
Tố Tâm dùng sức c*n m** d***, hai tay cô quàng lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn trái tim đang đập kịch liệt của mình, nhẹ nhàng chạm khẽ vào cánh môi của Phó Kiến Văn.
Bởi vì Tố Tâm bị bệnh cho nên môi hơi khô, khi đụng vào có chút khô ráp, hai người chạm môi vào nhau, xúc cảm cũng không thế nào mỹ hảo như mọi khi, nhưng Tố Tâm vẫn là nhẫn nhịn đại não từng đợt trống không, l**m l**m cánh môi, l**m đến nỗi da chết ở môi đã nhô lên...
Tố Tâm đỏ mặt, tiếng nói khàn khàn: "Hình như... Xúc cảm không phải cực kỳ tốt!"
Vừa dứt lời, Phó Kiến Văn đã trói lại cái ót của Tố Tâm, hôn lên môi của cô, hơi thở cường thế thành thục nam tính nhảy vào trong xoang mũi Tố Tâm, chiếm lĩnh toàn bộ hô hấp và răng môi của cô!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trong giọng nói của Tố Tâm mang theo vài phần khàn khàn.Trong lòng bàn tay của cô, chính là lông mi dài của Phó Kiến Văn, lông mi phớt qua da thịt mềm mại khiến cho Tố Tâm cảm giác hơi nhột, khiến cho Tố Tâm không nhịn được c*n m** d***.Phó Kiến Văn ung dung thong thả giơ tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, khẽ n*n b*p sau đó đặt ở bên môi hôn nhẹ.Cánh môi của Phó Kiến Văn nóng rực, khiến cho bàn tay của Tố Tâm không tự chủ cuộn tròn lại, bên tai bị phỏng lợi hại.Nhận ra được nhịp tim của mình đã đập quá nhanh, cô không dễ chịu điều chỉnh tư thế ngồi, đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười càng đậm.Cánh tay ôm ở eo Tố Tâm cũng càng ngày càng ôm chặt hơn, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đặt lên gò má của Tố Tâm, cẩn thận từng li từng tí tới gần...Hô hấp quấn quýt lấy nhau, Tố Tâm chỉ cảm thấy ngay cả không khí đều nóng lên!Thân thể chột dạ, chóp mũi cao thẳng của Phó Kiến Văn đụng tới chóp mũi của Tố Tâm, khiến cho hô hấp của cô nhẹ nhàng trở nên dồn dập, hai người áp sát quá gần, làm cho không khí ở bốn phía đều trở nên mỏng manh.Bên ngoài đã là màn đêm, dưới ánh đèn mê ly, Phó Kiến Văn trông càng có vẻ đặc biệt mê người, đối diện với anh, hô hấp của Tố Tâm càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng gấp rút.Rõ ràng đã là hai người thân mật nhất trên thế giới, nhưng bất kể là hôn môi hay là làm chuyện kia, Tố Tâm vẫn là không chịu nổi mị lực của Phó Kiến Văn, mỗi lần đều mặt đỏ tim đập.Tố Tâm dùng sức c*n m** d***, hai tay cô quàng lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn trái tim đang đập kịch liệt của mình, nhẹ nhàng chạm khẽ vào cánh môi của Phó Kiến Văn.Bởi vì Tố Tâm bị bệnh cho nên môi hơi khô, khi đụng vào có chút khô ráp, hai người chạm môi vào nhau, xúc cảm cũng không thế nào mỹ hảo như mọi khi, nhưng Tố Tâm vẫn là nhẫn nhịn đại não từng đợt trống không, l**m l**m cánh môi, l**m đến nỗi da chết ở môi đã nhô lên...Tố Tâm đỏ mặt, tiếng nói khàn khàn: "Hình như... Xúc cảm không phải cực kỳ tốt!"Vừa dứt lời, Phó Kiến Văn đã trói lại cái ót của Tố Tâm, hôn lên môi của cô, hơi thở cường thế thành thục nam tính nhảy vào trong xoang mũi Tố Tâm, chiếm lĩnh toàn bộ hô hấp và răng môi của cô!