Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 979: Lại ôm một lúc
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Vâng! Muốn đem anh biến thành vật trang sức đeo trên thân thể của em, mọi lúc mọi nơi đều có thể ở cùng anh!" lúc Tố Tâm nói những lời này, ôn nhu ở đáy lòng bị vò nát một mảnh.Phó Kiến Văn có thể cảm giác được, Tố Tâm giờ phút này đã hoàn toàn thuộc về anh, yêu anh không giữ lại chút nào... Toàn bộ mở ra cho anh xem.Này vẫn luôn là thứ Phó Kiến Văn rất muốn có được!Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phó Kiến Văn: "Chờ anh từ Kim Thành trở về, có một quãng thời gian rất dài đều sẽ biến thành đồ trang sức trên thân thể của em, ngại phiền không!"Tố Tâm lắc đầu, dùng dức đem người ôm càng chặt hơn, như là muốn cùng Phó Kiến Văn dung hợp lại cùng nhau: "Không phiền! Là anh... thì sẽ không phiền!"Hầu kết của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nhún, lại hỏi: "Vậy nếu mỗi giờ mỗi khắc đều cùng em hoà thành một chỉnh thể thì sao!"Tố Tâm có thể nghe hiểu lời nói mập mờ của Phó Kiến Văn, bên tai cô khẽ ửng hồng, cắn cắn môi nói: "Em rất yêu thích..."Hai người cùng ôm nhau, hận không thể dính chung một chỗ, khó bỏ khó phân.Thứ tuyệt vời nhất của tình yêu, không phải là hai người dính chung một chỗ hận không thể kết hợp làm trẻ sinh đôi, mà là không cần phải nói cái gì, cứ như vậy Tĩnh Tĩnh ôm ấp đều cảm thấy toàn thế giới đều là màu hồng, tốt đẹp đến nỗi nổi đầy bong bóng.Kim đồng hồ chỉ đã muộn nhưng hai con người vẫn ở trên giường ôm ấp nhau, quyến luyến không rời."Thời gian em hẹn Phương Ngôn cùng giám chế Hạ đã đến, còn không đi nữa sẽ muộn!" Phó Kiến Văn thấp giọng nhắc nhở ở bên tai Tố Tâm, trong giọng nói tất cả đều là sủng nịnh cùng ôn nhu."Lại ôm một lúc!" Tố Tâm đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn, ngữ khí cũng mang theo vài phần nũng nịu, như là một sợi lông vũ, nhẹ nhàng thổi qua lòng người.Hầu kết của Phó Kiến Văn buông lỏng, nghiêng đầu nhẹ nhàng m*t cắn phần gáy của Tố Tâm, xuyên vào trong chăn, đầu gối chen vào giữa hai đầu gối của Tố Tâm, tay cũng không thành thật chui vào trong váy ngủ mỏng manh của cô."Nha! Đừng... Một lúc nữa em có hẹn cùng chị Phương rồi, không dậy sẽ muộn mất!"
"Vâng! Muốn đem anh biến thành vật trang sức đeo trên thân thể của em, mọi lúc mọi nơi đều có thể ở cùng anh!" lúc Tố Tâm nói những lời này, ôn nhu ở đáy lòng bị vò nát một mảnh.
Phó Kiến Văn có thể cảm giác được, Tố Tâm giờ phút này đã hoàn toàn thuộc về anh, yêu anh không giữ lại chút nào... Toàn bộ mở ra cho anh xem.
Này vẫn luôn là thứ Phó Kiến Văn rất muốn có được!
Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phó Kiến Văn: "Chờ anh từ Kim Thành trở về, có một quãng thời gian rất dài đều sẽ biến thành đồ trang sức trên thân thể của em, ngại phiền không!"
Tố Tâm lắc đầu, dùng dức đem người ôm càng chặt hơn, như là muốn cùng Phó Kiến Văn dung hợp lại cùng nhau: "Không phiền! Là anh... thì sẽ không phiền!"
Hầu kết của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nhún, lại hỏi: "Vậy nếu mỗi giờ mỗi khắc đều cùng em hoà thành một chỉnh thể thì sao!"
Tố Tâm có thể nghe hiểu lời nói mập mờ của Phó Kiến Văn, bên tai cô khẽ ửng hồng, cắn cắn môi nói: "Em rất yêu thích..."
Hai người cùng ôm nhau, hận không thể dính chung một chỗ, khó bỏ khó phân.
Thứ tuyệt vời nhất của tình yêu, không phải là hai người dính chung một chỗ hận không thể kết hợp làm trẻ sinh đôi, mà là không cần phải nói cái gì, cứ như vậy Tĩnh Tĩnh ôm ấp đều cảm thấy toàn thế giới đều là màu hồng, tốt đẹp đến nỗi nổi đầy bong bóng.
Kim đồng hồ chỉ đã muộn nhưng hai con người vẫn ở trên giường ôm ấp nhau, quyến luyến không rời.
"Thời gian em hẹn Phương Ngôn cùng giám chế Hạ đã đến, còn không đi nữa sẽ muộn!" Phó Kiến Văn thấp giọng nhắc nhở ở bên tai Tố Tâm, trong giọng nói tất cả đều là sủng nịnh cùng ôn nhu.
"Lại ôm một lúc!" Tố Tâm đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn, ngữ khí cũng mang theo vài phần nũng nịu, như là một sợi lông vũ, nhẹ nhàng thổi qua lòng người.
Hầu kết của Phó Kiến Văn buông lỏng, nghiêng đầu nhẹ nhàng m*t cắn phần gáy của Tố Tâm, xuyên vào trong chăn, đầu gối chen vào giữa hai đầu gối của Tố Tâm, tay cũng không thành thật chui vào trong váy ngủ mỏng manh của cô.
"Nha! Đừng... Một lúc nữa em có hẹn cùng chị Phương rồi, không dậy sẽ muộn mất!"
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Vâng! Muốn đem anh biến thành vật trang sức đeo trên thân thể của em, mọi lúc mọi nơi đều có thể ở cùng anh!" lúc Tố Tâm nói những lời này, ôn nhu ở đáy lòng bị vò nát một mảnh.Phó Kiến Văn có thể cảm giác được, Tố Tâm giờ phút này đã hoàn toàn thuộc về anh, yêu anh không giữ lại chút nào... Toàn bộ mở ra cho anh xem.Này vẫn luôn là thứ Phó Kiến Văn rất muốn có được!Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phó Kiến Văn: "Chờ anh từ Kim Thành trở về, có một quãng thời gian rất dài đều sẽ biến thành đồ trang sức trên thân thể của em, ngại phiền không!"Tố Tâm lắc đầu, dùng dức đem người ôm càng chặt hơn, như là muốn cùng Phó Kiến Văn dung hợp lại cùng nhau: "Không phiền! Là anh... thì sẽ không phiền!"Hầu kết của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nhún, lại hỏi: "Vậy nếu mỗi giờ mỗi khắc đều cùng em hoà thành một chỉnh thể thì sao!"Tố Tâm có thể nghe hiểu lời nói mập mờ của Phó Kiến Văn, bên tai cô khẽ ửng hồng, cắn cắn môi nói: "Em rất yêu thích..."Hai người cùng ôm nhau, hận không thể dính chung một chỗ, khó bỏ khó phân.Thứ tuyệt vời nhất của tình yêu, không phải là hai người dính chung một chỗ hận không thể kết hợp làm trẻ sinh đôi, mà là không cần phải nói cái gì, cứ như vậy Tĩnh Tĩnh ôm ấp đều cảm thấy toàn thế giới đều là màu hồng, tốt đẹp đến nỗi nổi đầy bong bóng.Kim đồng hồ chỉ đã muộn nhưng hai con người vẫn ở trên giường ôm ấp nhau, quyến luyến không rời."Thời gian em hẹn Phương Ngôn cùng giám chế Hạ đã đến, còn không đi nữa sẽ muộn!" Phó Kiến Văn thấp giọng nhắc nhở ở bên tai Tố Tâm, trong giọng nói tất cả đều là sủng nịnh cùng ôn nhu."Lại ôm một lúc!" Tố Tâm đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn, ngữ khí cũng mang theo vài phần nũng nịu, như là một sợi lông vũ, nhẹ nhàng thổi qua lòng người.Hầu kết của Phó Kiến Văn buông lỏng, nghiêng đầu nhẹ nhàng m*t cắn phần gáy của Tố Tâm, xuyên vào trong chăn, đầu gối chen vào giữa hai đầu gối của Tố Tâm, tay cũng không thành thật chui vào trong váy ngủ mỏng manh của cô."Nha! Đừng... Một lúc nữa em có hẹn cùng chị Phương rồi, không dậy sẽ muộn mất!"