Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 983: Tới tạm biệt

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tâm của Tố Tâm đã thuộc về Phó Kiến Văn, Hứa Khai lại luôn tỏ ra là bản thân anh ta không thể bỏ xuống được, Tố Tâm phải cẩn thận giữ khoảng cách hơn một chút."Vậy em chờ anh trở về!"Cúp điện thoại, Tố Tâm đang muốn chạy về nhà, liền nghe thấy Hứa Khai gọi mình.Bước chân của Tố Tâm hơi ngừng lại một chút, quay đầu, mũ của áo quá lớn có phần che khuất tầm mắt, Tố Tâm nhìn thấy Hứa Khai gấp gáp chạy về phía mình, đầu óc tựa hồ có chút choáng váng cho nên phải đỡ nóc xe.Tố Tâm mím môi.Hứa Khai đứng lại một chút sau đó chạy chậm qua đường cái, đứng ở trước mặt Tố Tâm.So với trước kia thì Hứa Khai còn muốn gầy, dưới mũ Tố Tâm mơ hồ có thể thấy được băng gạc màu trắng.Giải phẫu đã qua một quãng thời gian, Hứa Khai khôi phục coi như không tệ.Vừa nãy Hứa Khai đã chuẩn bị đi rồi, lúc đang khom lưng kéo cửa xe thì nhìn thấy bóng lưng của Tố Tâm, không nhịn được gọi cô lại."Anh còn đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho em không, thật là đúng dịp em liền đi ra rồi!" tiếng nói của Hứa Khai bởi vì hút thuốc mà trở nên khàn khàn, lúc nói chuyện khóe có khói trắng tuôn ra.Tố Tâm không hé răng, bên trong chiếc mũ lông magu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm hiện ra càng ngày càng tinh xảo, đôi tròng mắt kia bình tĩnh như thường, không giống như trước đây, mỗi khi nhìn thấy mình đều rực rỡ giống như những vi sao trong dải ngân hà.Một lát, Tố Tâm mới mở miệng, mang theo nụ cười lễ phép mà lại xa cách: "Anh Hứa Khai đã khôi phục nhiều chưa!"“Ừ!" Hứa Khai gật gật đầu, lại nói, "Anh nghe Thừa Vũ nói lần trước gặp được em ở Đêm cung."Tố Tâm gật đầu, Hứa Khai cũng gật đầu."Anh tới là muốn tạm biệt em, cha mẹ anh chuẩn bị đưa anh ra ngoại quốc tĩnh dưỡng, trải qua chuyện lần này, anh mới biết được mạng sống mới là quan trọng nhất..."

Tâm của Tố Tâm đã thuộc về Phó Kiến Văn, Hứa Khai lại luôn tỏ ra là bản thân anh ta không thể bỏ xuống được, Tố Tâm phải cẩn thận giữ khoảng cách hơn một chút.

"Vậy em chờ anh trở về!"

Cúp điện thoại, Tố Tâm đang muốn chạy về nhà, liền nghe thấy Hứa Khai gọi mình.

Bước chân của Tố Tâm hơi ngừng lại một chút, quay đầu, mũ của áo quá lớn có phần che khuất tầm mắt, Tố Tâm nhìn thấy Hứa Khai gấp gáp chạy về phía mình, đầu óc tựa hồ có chút choáng váng cho nên phải đỡ nóc xe.

Tố Tâm mím môi.

Hứa Khai đứng lại một chút sau đó chạy chậm qua đường cái, đứng ở trước mặt Tố Tâm.

So với trước kia thì Hứa Khai còn muốn gầy, dưới mũ Tố Tâm mơ hồ có thể thấy được băng gạc màu trắng.

Giải phẫu đã qua một quãng thời gian, Hứa Khai khôi phục coi như không tệ.

Vừa nãy Hứa Khai đã chuẩn bị đi rồi, lúc đang khom lưng kéo cửa xe thì nhìn thấy bóng lưng của Tố Tâm, không nhịn được gọi cô lại.

"Anh còn đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho em không, thật là đúng dịp em liền đi ra rồi!" tiếng nói của Hứa Khai bởi vì hút thuốc mà trở nên khàn khàn, lúc nói chuyện khóe có khói trắng tuôn ra.

Tố Tâm không hé răng, bên trong chiếc mũ lông magu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm hiện ra càng ngày càng tinh xảo, đôi tròng mắt kia bình tĩnh như thường, không giống như trước đây, mỗi khi nhìn thấy mình đều rực rỡ giống như những vi sao trong dải ngân hà.

Một lát, Tố Tâm mới mở miệng, mang theo nụ cười lễ phép mà lại xa cách: "Anh Hứa Khai đã khôi phục nhiều chưa!"

“Ừ!" Hứa Khai gật gật đầu, lại nói, "Anh nghe Thừa Vũ nói lần trước gặp được em ở Đêm cung."

Tố Tâm gật đầu, Hứa Khai cũng gật đầu.

"Anh tới là muốn tạm biệt em, cha mẹ anh chuẩn bị đưa anh ra ngoại quốc tĩnh dưỡng, trải qua chuyện lần này, anh mới biết được mạng sống mới là quan trọng nhất..."

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tâm của Tố Tâm đã thuộc về Phó Kiến Văn, Hứa Khai lại luôn tỏ ra là bản thân anh ta không thể bỏ xuống được, Tố Tâm phải cẩn thận giữ khoảng cách hơn một chút."Vậy em chờ anh trở về!"Cúp điện thoại, Tố Tâm đang muốn chạy về nhà, liền nghe thấy Hứa Khai gọi mình.Bước chân của Tố Tâm hơi ngừng lại một chút, quay đầu, mũ của áo quá lớn có phần che khuất tầm mắt, Tố Tâm nhìn thấy Hứa Khai gấp gáp chạy về phía mình, đầu óc tựa hồ có chút choáng váng cho nên phải đỡ nóc xe.Tố Tâm mím môi.Hứa Khai đứng lại một chút sau đó chạy chậm qua đường cái, đứng ở trước mặt Tố Tâm.So với trước kia thì Hứa Khai còn muốn gầy, dưới mũ Tố Tâm mơ hồ có thể thấy được băng gạc màu trắng.Giải phẫu đã qua một quãng thời gian, Hứa Khai khôi phục coi như không tệ.Vừa nãy Hứa Khai đã chuẩn bị đi rồi, lúc đang khom lưng kéo cửa xe thì nhìn thấy bóng lưng của Tố Tâm, không nhịn được gọi cô lại."Anh còn đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho em không, thật là đúng dịp em liền đi ra rồi!" tiếng nói của Hứa Khai bởi vì hút thuốc mà trở nên khàn khàn, lúc nói chuyện khóe có khói trắng tuôn ra.Tố Tâm không hé răng, bên trong chiếc mũ lông magu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm hiện ra càng ngày càng tinh xảo, đôi tròng mắt kia bình tĩnh như thường, không giống như trước đây, mỗi khi nhìn thấy mình đều rực rỡ giống như những vi sao trong dải ngân hà.Một lát, Tố Tâm mới mở miệng, mang theo nụ cười lễ phép mà lại xa cách: "Anh Hứa Khai đã khôi phục nhiều chưa!"“Ừ!" Hứa Khai gật gật đầu, lại nói, "Anh nghe Thừa Vũ nói lần trước gặp được em ở Đêm cung."Tố Tâm gật đầu, Hứa Khai cũng gật đầu."Anh tới là muốn tạm biệt em, cha mẹ anh chuẩn bị đưa anh ra ngoại quốc tĩnh dưỡng, trải qua chuyện lần này, anh mới biết được mạng sống mới là quan trọng nhất..."

Chương 983: Tới tạm biệt