Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 995-2: Tôi hạnh phúc hơn so với cô

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Vâng, thưa phu nhân!" Hộ công gật đầu.Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến Tố Nhiên, Tố Tâm đi về phía dưới lầu đi tới hỏi: "Làm sao không ngồi cùng mẹ nhiều một chút!"Tố Nhiên không hé răng, thấy Tố Tâm đi xuống bậc dưới cùng của cầu thang, Tố Nhiên hỏi Tố Tâm: "Tố Tâm, cô hận tôi không!"Động tác đỡ lan can của Tố Tâm dừng lại, trong ánh mắt đều là nghi vấn: "Làm sao đột nhiên hỏi như vậy!""Tôi không cho cô lui tới Tố gia vì sợ sệt cô đoạt mẹ của tôi! Nhưng là tôi lại đoạt mẹ của cô!" khi nói xong lời này, bàn tay bên người của Tố Nhiên nắm chặt.Nghe nói như thế, Tố Tâm cười lắc đầu, xuống lầu: "Tôi hận cô làm cái gì! Năm đó sai thân phận cũng không phải lỗi của cô, phương diện tinh thần của mẹ có vấn đề cũng không phải lỗi của cô.""Nhưng tôi chiếm đoạt hết thảy tình mẹ của cô, không có lưu lại một chút vị trí nào cho cô ở trong lòng mẹ, cô như thế nào có thể rộng rãi được như vậy!" Tố Nhiên tựa hồ không tin lời nói của Tố Tâm.Như chuyện vừa nãy, nếu như đặt ở trên người Lương Mộ Lan cùng Tố Tâm... Nếu như trong lòng Lương Mộ Lan luôn nghĩ về Tố Tâm, vậy thì có lẽ Tố Nhiên sẽ hận chết Tố Tâm, nhất định sẽ!Đáy mắt Tố Tâm một mảnh trong suốt, đen nhánh như bảo thạch, cô cười mở miệng nói: "Đúng! Cho nên tôi hạnh phúc hơn so với cô!"Tố Nhiên sững sờ, cảm giác Tố Tâm nói vô cùng có đạo lý.Đúng, Tố Tâm có thể nhìn thoáng hơn so với Tố Nhiên, cho nên hạnh phúc hơn so với Tố Nhiên!Mẹ đẻ của Tố Nhiên mặc dù không có bị điên, nhưng mỗi ngày Tố Nhiên đều lo được lo mất, chỉ lo Tố Tâm sẽ cướp đi toàn bộ lực chú ý của mẹ mình.Tố Tâm liền đứng ở trước mặt Tố Nhiên, vẻ mặt bằng phẳng.Hai tay Tố Nhiên siết chặt, mở miệng với Tố Tâm: "Tuy rằng cô cho phép tôi đến thăm mẹ, nhưng tôi không phải là cô, tôi không hy vọng cô và Tố gia có bắt kì qua lại nào!"

"Vâng, thưa phu nhân!" Hộ công gật đầu.

Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến Tố Nhiên, Tố Tâm đi về phía dưới lầu đi tới hỏi: "Làm sao không ngồi cùng mẹ nhiều một chút!"

Tố Nhiên không hé răng, thấy Tố Tâm đi xuống bậc dưới cùng của cầu thang, Tố Nhiên hỏi Tố Tâm: "Tố Tâm, cô hận tôi không!"

Động tác đỡ lan can của Tố Tâm dừng lại, trong ánh mắt đều là nghi vấn: "Làm sao đột nhiên hỏi như vậy!"

"Tôi không cho cô lui tới Tố gia vì sợ sệt cô đoạt mẹ của tôi! Nhưng là tôi lại đoạt mẹ của cô!" khi nói xong lời này, bàn tay bên người của Tố Nhiên nắm chặt.

Nghe nói như thế, Tố Tâm cười lắc đầu, xuống lầu: "Tôi hận cô làm cái gì! Năm đó sai thân phận cũng không phải lỗi của cô, phương diện tinh thần của mẹ có vấn đề cũng không phải lỗi của cô."

"Nhưng tôi chiếm đoạt hết thảy tình mẹ của cô, không có lưu lại một chút vị trí nào cho cô ở trong lòng mẹ, cô như thế nào có thể rộng rãi được như vậy!" Tố Nhiên tựa hồ không tin lời nói của Tố Tâm.

Như chuyện vừa nãy, nếu như đặt ở trên người Lương Mộ Lan cùng Tố Tâm... Nếu như trong lòng Lương Mộ Lan luôn nghĩ về Tố Tâm, vậy thì có lẽ Tố Nhiên sẽ hận chết Tố Tâm, nhất định sẽ!

Đáy mắt Tố Tâm một mảnh trong suốt, đen nhánh như bảo thạch, cô cười mở miệng nói: "Đúng! Cho nên tôi hạnh phúc hơn so với cô!"

Tố Nhiên sững sờ, cảm giác Tố Tâm nói vô cùng có đạo lý.

Đúng, Tố Tâm có thể nhìn thoáng hơn so với Tố Nhiên, cho nên hạnh phúc hơn so với Tố Nhiên!

Mẹ đẻ của Tố Nhiên mặc dù không có bị điên, nhưng mỗi ngày Tố Nhiên đều lo được lo mất, chỉ lo Tố Tâm sẽ cướp đi toàn bộ lực chú ý của mẹ mình.

Tố Tâm liền đứng ở trước mặt Tố Nhiên, vẻ mặt bằng phẳng.

Hai tay Tố Nhiên siết chặt, mở miệng với Tố Tâm: "Tuy rằng cô cho phép tôi đến thăm mẹ, nhưng tôi không phải là cô, tôi không hy vọng cô và Tố gia có bắt kì qua lại nào!"

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Vâng, thưa phu nhân!" Hộ công gật đầu.Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến Tố Nhiên, Tố Tâm đi về phía dưới lầu đi tới hỏi: "Làm sao không ngồi cùng mẹ nhiều một chút!"Tố Nhiên không hé răng, thấy Tố Tâm đi xuống bậc dưới cùng của cầu thang, Tố Nhiên hỏi Tố Tâm: "Tố Tâm, cô hận tôi không!"Động tác đỡ lan can của Tố Tâm dừng lại, trong ánh mắt đều là nghi vấn: "Làm sao đột nhiên hỏi như vậy!""Tôi không cho cô lui tới Tố gia vì sợ sệt cô đoạt mẹ của tôi! Nhưng là tôi lại đoạt mẹ của cô!" khi nói xong lời này, bàn tay bên người của Tố Nhiên nắm chặt.Nghe nói như thế, Tố Tâm cười lắc đầu, xuống lầu: "Tôi hận cô làm cái gì! Năm đó sai thân phận cũng không phải lỗi của cô, phương diện tinh thần của mẹ có vấn đề cũng không phải lỗi của cô.""Nhưng tôi chiếm đoạt hết thảy tình mẹ của cô, không có lưu lại một chút vị trí nào cho cô ở trong lòng mẹ, cô như thế nào có thể rộng rãi được như vậy!" Tố Nhiên tựa hồ không tin lời nói của Tố Tâm.Như chuyện vừa nãy, nếu như đặt ở trên người Lương Mộ Lan cùng Tố Tâm... Nếu như trong lòng Lương Mộ Lan luôn nghĩ về Tố Tâm, vậy thì có lẽ Tố Nhiên sẽ hận chết Tố Tâm, nhất định sẽ!Đáy mắt Tố Tâm một mảnh trong suốt, đen nhánh như bảo thạch, cô cười mở miệng nói: "Đúng! Cho nên tôi hạnh phúc hơn so với cô!"Tố Nhiên sững sờ, cảm giác Tố Tâm nói vô cùng có đạo lý.Đúng, Tố Tâm có thể nhìn thoáng hơn so với Tố Nhiên, cho nên hạnh phúc hơn so với Tố Nhiên!Mẹ đẻ của Tố Nhiên mặc dù không có bị điên, nhưng mỗi ngày Tố Nhiên đều lo được lo mất, chỉ lo Tố Tâm sẽ cướp đi toàn bộ lực chú ý của mẹ mình.Tố Tâm liền đứng ở trước mặt Tố Nhiên, vẻ mặt bằng phẳng.Hai tay Tố Nhiên siết chặt, mở miệng với Tố Tâm: "Tuy rằng cô cho phép tôi đến thăm mẹ, nhưng tôi không phải là cô, tôi không hy vọng cô và Tố gia có bắt kì qua lại nào!"

Chương 995-2: Tôi hạnh phúc hơn so với cô