Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1054: Cuộc sống êm đềm
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bên trong phòng tắm đều là mùi thơm ngát của sữa tắm, bây giờ vừa ra khỏi liền ngửi thấy mùi thối nát của căn phòng tràn ngập khoang mũi, có thể thấy được vừa nãy bọn họ có bao nhiêu điên cuồng...Giường đã bị bọn họ làm ướt, đệm chăn lên, Phó Kiến Văn mặc áo ngủ cho Tố Tâm, sau đó cầm máy sấy, rồi để Tố Tâm ỷ ở trong lồng ngực của mình, giúp cô thổi khô mái tóc.Tiếng kêu ông ông của máy sấy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy rất buồn ngủ, hơi ấm của máy sấy đảo qua bả vai cùng phần gáy, cực kỳ thoải mái.Cuộc sống như vậy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy vừa thư thích vừa đầy đủ."Ông xã..." Tố Tâm đột nhiên gọi Phó Kiến Văn một tiếng.Phó Kiến Văn tắt máy sấy, sau đó hạ xuống đỉnh đầu Tố Tâm một nụ hôn: "Hử!""Em rất thích mônt cuộc sống như thế này!" Tố Tâm nói xong dùng cánh tay như nhũn ra của mình chống đỡ người dậy, giạng chân ở trên đùi Phó Kiến Văn, đem đầu chôn ở phần gáy của anh, "Muốn vĩnh viễn cứ như vậy cùng anh không xa rời nhau.""Phó phu nhân có biết như vậy rất câu nhân..." Phó Kiến Văn đỡ lấy eo nhỏ của Tố Tâm, bên trong giọng nói tất cả đều là ôn nhu, "Anh làm sao có thể cùng em tách ra được!"Giữa lông mày Tố Tâm tất cả đều là ý cười ngọt ngào, cô đem đầu chôn ở nơi phần gáy của Phó Kiến Văn, mở miệng: "Mùi trên người anh thật dễ ngửi..."Phó Kiến Văn hiểu sai ý, đem Tố Tâm ôm càng chặt hơn: "Còn muốn!"Tố Tâm buồn bực vỗ vào sống lưng của Phó Kiến Văn một chút: "làm sao anh có thể tiếp tục nghĩ về phương diện kia! Không thể hiểu câu nói của em như nghĩa đen của nó sao! Cũng không sợ mệt mỏi..."Phó Kiến Văn cười, nghiêng đầu, môi mỏng dán chặt lên tai cốt của Tố Tâm: "Mệt chết ở trên người em anh cũng cam nguyện!"Lỗ tai của Tố Tâm bị phỏng lợi hại."Cốc cốc cốc —— "Tiếng gõ cửa truyền đến, Tố Tâm sợ đến nỗi giật mình một cái, sau đó hướng về cửa vào nhìn lại."Tiên sinh, phu nhân, hai người đã tỉnh chưa! Bữa trưa đã chuẩn bị xong..."*********Cuộc sống đúng thật là yên bình? Liệu có phải là yên bình trước giông bão hay không đây?
Bên trong phòng tắm đều là mùi thơm ngát của sữa tắm, bây giờ vừa ra khỏi liền ngửi thấy mùi thối nát của căn phòng tràn ngập khoang mũi, có thể thấy được vừa nãy bọn họ có bao nhiêu điên cuồng...
Giường đã bị bọn họ làm ướt, đệm chăn lên, Phó Kiến Văn mặc áo ngủ cho Tố Tâm, sau đó cầm máy sấy, rồi để Tố Tâm ỷ ở trong lồng ngực của mình, giúp cô thổi khô mái tóc.
Tiếng kêu ông ông của máy sấy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy rất buồn ngủ, hơi ấm của máy sấy đảo qua bả vai cùng phần gáy, cực kỳ thoải mái.
Cuộc sống như vậy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy vừa thư thích vừa đầy đủ.
"Ông xã..." Tố Tâm đột nhiên gọi Phó Kiến Văn một tiếng.
Phó Kiến Văn tắt máy sấy, sau đó hạ xuống đỉnh đầu Tố Tâm một nụ hôn: "Hử!"
"Em rất thích mônt cuộc sống như thế này!" Tố Tâm nói xong dùng cánh tay như nhũn ra của mình chống đỡ người dậy, giạng chân ở trên đùi Phó Kiến Văn, đem đầu chôn ở phần gáy của anh, "Muốn vĩnh viễn cứ như vậy cùng anh không xa rời nhau."
"Phó phu nhân có biết như vậy rất câu nhân..." Phó Kiến Văn đỡ lấy eo nhỏ của Tố Tâm, bên trong giọng nói tất cả đều là ôn nhu, "Anh làm sao có thể cùng em tách ra được!"
Giữa lông mày Tố Tâm tất cả đều là ý cười ngọt ngào, cô đem đầu chôn ở nơi phần gáy của Phó Kiến Văn, mở miệng: "Mùi trên người anh thật dễ ngửi..."
Phó Kiến Văn hiểu sai ý, đem Tố Tâm ôm càng chặt hơn: "Còn muốn!"
Tố Tâm buồn bực vỗ vào sống lưng của Phó Kiến Văn một chút: "làm sao anh có thể tiếp tục nghĩ về phương diện kia! Không thể hiểu câu nói của em như nghĩa đen của nó sao! Cũng không sợ mệt mỏi..."
Phó Kiến Văn cười, nghiêng đầu, môi mỏng dán chặt lên tai cốt của Tố Tâm: "Mệt chết ở trên người em anh cũng cam nguyện!"
Lỗ tai của Tố Tâm bị phỏng lợi hại.
"Cốc cốc cốc —— "
Tiếng gõ cửa truyền đến, Tố Tâm sợ đến nỗi giật mình một cái, sau đó hướng về cửa vào nhìn lại.
"Tiên sinh, phu nhân, hai người đã tỉnh chưa! Bữa trưa đã chuẩn bị xong..."
*********
Cuộc sống đúng thật là yên bình? Liệu có phải là yên bình trước giông bão hay không đây?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bên trong phòng tắm đều là mùi thơm ngát của sữa tắm, bây giờ vừa ra khỏi liền ngửi thấy mùi thối nát của căn phòng tràn ngập khoang mũi, có thể thấy được vừa nãy bọn họ có bao nhiêu điên cuồng...Giường đã bị bọn họ làm ướt, đệm chăn lên, Phó Kiến Văn mặc áo ngủ cho Tố Tâm, sau đó cầm máy sấy, rồi để Tố Tâm ỷ ở trong lồng ngực của mình, giúp cô thổi khô mái tóc.Tiếng kêu ông ông của máy sấy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy rất buồn ngủ, hơi ấm của máy sấy đảo qua bả vai cùng phần gáy, cực kỳ thoải mái.Cuộc sống như vậy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy vừa thư thích vừa đầy đủ."Ông xã..." Tố Tâm đột nhiên gọi Phó Kiến Văn một tiếng.Phó Kiến Văn tắt máy sấy, sau đó hạ xuống đỉnh đầu Tố Tâm một nụ hôn: "Hử!""Em rất thích mônt cuộc sống như thế này!" Tố Tâm nói xong dùng cánh tay như nhũn ra của mình chống đỡ người dậy, giạng chân ở trên đùi Phó Kiến Văn, đem đầu chôn ở phần gáy của anh, "Muốn vĩnh viễn cứ như vậy cùng anh không xa rời nhau.""Phó phu nhân có biết như vậy rất câu nhân..." Phó Kiến Văn đỡ lấy eo nhỏ của Tố Tâm, bên trong giọng nói tất cả đều là ôn nhu, "Anh làm sao có thể cùng em tách ra được!"Giữa lông mày Tố Tâm tất cả đều là ý cười ngọt ngào, cô đem đầu chôn ở nơi phần gáy của Phó Kiến Văn, mở miệng: "Mùi trên người anh thật dễ ngửi..."Phó Kiến Văn hiểu sai ý, đem Tố Tâm ôm càng chặt hơn: "Còn muốn!"Tố Tâm buồn bực vỗ vào sống lưng của Phó Kiến Văn một chút: "làm sao anh có thể tiếp tục nghĩ về phương diện kia! Không thể hiểu câu nói của em như nghĩa đen của nó sao! Cũng không sợ mệt mỏi..."Phó Kiến Văn cười, nghiêng đầu, môi mỏng dán chặt lên tai cốt của Tố Tâm: "Mệt chết ở trên người em anh cũng cam nguyện!"Lỗ tai của Tố Tâm bị phỏng lợi hại."Cốc cốc cốc —— "Tiếng gõ cửa truyền đến, Tố Tâm sợ đến nỗi giật mình một cái, sau đó hướng về cửa vào nhìn lại."Tiên sinh, phu nhân, hai người đã tỉnh chưa! Bữa trưa đã chuẩn bị xong..."*********Cuộc sống đúng thật là yên bình? Liệu có phải là yên bình trước giông bão hay không đây?