Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1070: Quản gia Diệp
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn liếc nhìn màn hình điện thoại, chính là quản gia của Phó gia gọi tới.Phó Kiến Văn không có tránh Tố Tâm, anh nhấc chân đi tới bên người cô, một bên giúp đỡ Tố Tâm đem vật lẻ tẻ để vào trong hộp đồ, một bên tiếp cú điện thoại: "quản gia Diệp, ngài có chuyện gì sao!""Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh kị của Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hi vọng hai vợ chồng thiếu gia có thể trở về một chuyến..." quản gia Diệp nói xong tựa hồ sợ sệt Phó Kiến Văn sẽ từ chối, nói bổ sung, "Trước đây sinh kị của Đại tiểu thư đều là cậu bồi tiếp lão phu nhân, năm nay đến bây giờ cậu đều chưa có gọi điện thoại về nhà, lão phu nhân lo lắng cậu chính là bởi vì lúc trước bà ấy phản đối Tố tiểu thư mà hai người cảm thấy không vui vẻ, cho nên mới để cho tôi gọi điện thoại cho cậu! Hi vọng hai vợ chồng cậu có thể cùng nhau trở về!"Ngày sinh nhật của Phó Oản, Phó Kiến Văn không có quên.Trong phòng yên tĩnh, Tố Tâm mơ hồ nghe được đầu bên kia điện thoại nói cái gì giống như là hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ Phó Kiến Văn hay gì đó, động tác thu dọn đồ đạc của Tố Tâm dừng lại, con mắt trắng đen rõ ràng mở to nhìn về phía Phó Kiến Văn, giơ tay đem một bên tóc mai khép ở sau tai."Tiểu thiếu gia, lão già tôi cả gan nói một câu, hiện tại cậu đã có đứa trẻ cũng đã có vợ, nhưng mà lão phu nhân bên này đã mất đi con gái lại mất đi chồng của mình, nếu như hôm nay ngay cả ngày sinh của Đại tiểu thư cậu cũng không trở lại cùng lão phu nhân, vậy thì lão phu nhân cũng quá đáng thương rồi!"Phó Kiến Văn nghe quản gia Diệp nói xong: "Năm vừa rồi có nhị lão phu nhân ở cùng, lão phu nhân cũng không cô quạnh!""Nhưng không ai có thể so được với tiểu thiếu gia!" Giọng nói của quản gia Diệp vô cùng bi thiết."Tôi biết rồi..."Không được một lời chắc chắn đến từ Phó Kiến Văn, quản gia Diệp không yên lòng, nói tiếp: " trong lòng lão phu nhân cũng có sự chua chát, đời này của bà ấy quá hiếu thắng, có lúc làm việc nói chuyện khó tránh khỏi khác người, cậu xem bà ấy già rồi mà hãy tha thứ cho bà ấy!""quản gia Diệp, tôi đây đều biết..." Thái độ của Phó Kiến Văn đối với quản gia Diệp vô cùng tôn trọng.
Phó Kiến Văn liếc nhìn màn hình điện thoại, chính là quản gia của Phó gia gọi tới.
Phó Kiến Văn không có tránh Tố Tâm, anh nhấc chân đi tới bên người cô, một bên giúp đỡ Tố Tâm đem vật lẻ tẻ để vào trong hộp đồ, một bên tiếp cú điện thoại: "quản gia Diệp, ngài có chuyện gì sao!"
"Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh kị của Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hi vọng hai vợ chồng thiếu gia có thể trở về một chuyến..." quản gia Diệp nói xong tựa hồ sợ sệt Phó Kiến Văn sẽ từ chối, nói bổ sung, "Trước đây sinh kị của Đại tiểu thư đều là cậu bồi tiếp lão phu nhân, năm nay đến bây giờ cậu đều chưa có gọi điện thoại về nhà, lão phu nhân lo lắng cậu chính là bởi vì lúc trước bà ấy phản đối Tố tiểu thư mà hai người cảm thấy không vui vẻ, cho nên mới để cho tôi gọi điện thoại cho cậu! Hi vọng hai vợ chồng cậu có thể cùng nhau trở về!"
Ngày sinh nhật của Phó Oản, Phó Kiến Văn không có quên.
Trong phòng yên tĩnh, Tố Tâm mơ hồ nghe được đầu bên kia điện thoại nói cái gì giống như là hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ Phó Kiến Văn hay gì đó, động tác thu dọn đồ đạc của Tố Tâm dừng lại, con mắt trắng đen rõ ràng mở to nhìn về phía Phó Kiến Văn, giơ tay đem một bên tóc mai khép ở sau tai.
"Tiểu thiếu gia, lão già tôi cả gan nói một câu, hiện tại cậu đã có đứa trẻ cũng đã có vợ, nhưng mà lão phu nhân bên này đã mất đi con gái lại mất đi chồng của mình, nếu như hôm nay ngay cả ngày sinh của Đại tiểu thư cậu cũng không trở lại cùng lão phu nhân, vậy thì lão phu nhân cũng quá đáng thương rồi!"
Phó Kiến Văn nghe quản gia Diệp nói xong: "Năm vừa rồi có nhị lão phu nhân ở cùng, lão phu nhân cũng không cô quạnh!"
"Nhưng không ai có thể so được với tiểu thiếu gia!" Giọng nói của quản gia Diệp vô cùng bi thiết.
"Tôi biết rồi..."
Không được một lời chắc chắn đến từ Phó Kiến Văn, quản gia Diệp không yên lòng, nói tiếp: " trong lòng lão phu nhân cũng có sự chua chát, đời này của bà ấy quá hiếu thắng, có lúc làm việc nói chuyện khó tránh khỏi khác người, cậu xem bà ấy già rồi mà hãy tha thứ cho bà ấy!"
"quản gia Diệp, tôi đây đều biết..." Thái độ của Phó Kiến Văn đối với quản gia Diệp vô cùng tôn trọng.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn liếc nhìn màn hình điện thoại, chính là quản gia của Phó gia gọi tới.Phó Kiến Văn không có tránh Tố Tâm, anh nhấc chân đi tới bên người cô, một bên giúp đỡ Tố Tâm đem vật lẻ tẻ để vào trong hộp đồ, một bên tiếp cú điện thoại: "quản gia Diệp, ngài có chuyện gì sao!""Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh kị của Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hi vọng hai vợ chồng thiếu gia có thể trở về một chuyến..." quản gia Diệp nói xong tựa hồ sợ sệt Phó Kiến Văn sẽ từ chối, nói bổ sung, "Trước đây sinh kị của Đại tiểu thư đều là cậu bồi tiếp lão phu nhân, năm nay đến bây giờ cậu đều chưa có gọi điện thoại về nhà, lão phu nhân lo lắng cậu chính là bởi vì lúc trước bà ấy phản đối Tố tiểu thư mà hai người cảm thấy không vui vẻ, cho nên mới để cho tôi gọi điện thoại cho cậu! Hi vọng hai vợ chồng cậu có thể cùng nhau trở về!"Ngày sinh nhật của Phó Oản, Phó Kiến Văn không có quên.Trong phòng yên tĩnh, Tố Tâm mơ hồ nghe được đầu bên kia điện thoại nói cái gì giống như là hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ Phó Kiến Văn hay gì đó, động tác thu dọn đồ đạc của Tố Tâm dừng lại, con mắt trắng đen rõ ràng mở to nhìn về phía Phó Kiến Văn, giơ tay đem một bên tóc mai khép ở sau tai."Tiểu thiếu gia, lão già tôi cả gan nói một câu, hiện tại cậu đã có đứa trẻ cũng đã có vợ, nhưng mà lão phu nhân bên này đã mất đi con gái lại mất đi chồng của mình, nếu như hôm nay ngay cả ngày sinh của Đại tiểu thư cậu cũng không trở lại cùng lão phu nhân, vậy thì lão phu nhân cũng quá đáng thương rồi!"Phó Kiến Văn nghe quản gia Diệp nói xong: "Năm vừa rồi có nhị lão phu nhân ở cùng, lão phu nhân cũng không cô quạnh!""Nhưng không ai có thể so được với tiểu thiếu gia!" Giọng nói của quản gia Diệp vô cùng bi thiết."Tôi biết rồi..."Không được một lời chắc chắn đến từ Phó Kiến Văn, quản gia Diệp không yên lòng, nói tiếp: " trong lòng lão phu nhân cũng có sự chua chát, đời này của bà ấy quá hiếu thắng, có lúc làm việc nói chuyện khó tránh khỏi khác người, cậu xem bà ấy già rồi mà hãy tha thứ cho bà ấy!""quản gia Diệp, tôi đây đều biết..." Thái độ của Phó Kiến Văn đối với quản gia Diệp vô cùng tôn trọng.