Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1089: Ta biết rồi
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Những năm này, bởi vì thư ký Tống không có giúp đỡ đem Phó Thanh Tuyền khuyên trở về, cho nên quản gia Diệp cũng không ưa thư kí Tống, nhưng hôm nay tâm tình của quản gia Diệp tốt, cho nên lúc thư ký Tống tiến lên chào hỏi, tốt xấu gì quản gia Diệp cũng đáp một tiếng.Có Diệp quản gia ở đây, tự nhiên cũng không cần thư ký Tống chăm sóc Phó Thanh Tuyền, thư ký Tống liền đứng ở một bên, xem quản gia Diệp thành thạo giúp Phó Thanh Tuyền cởi áo khoác lông cùng áo khoác âu phục xuống."Tính cách của lão phu nhân ngài là biết rõ, ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng rất mềm, rõ ràng cho người đem những bức ảnh của ngài cất đi, nhưng vào lúc nửa đêm đều lén lút một mình đi xem ảnh chung của hai người, hầu như người hầu trong nhà đều từng đụng phải, nhưng chúng tôi đều làm bộ không biết..."Quản gia Diệp đem áo khoác của Phó Thanh Tuyền treo ở trên giá sau đó thở dài một hơi, lại lấy dép ra đặt ở dưới chân Phó Thanh Tuyền: "Ngài xem, dép của ngài vẫn còn, trong lòng lão phu nhân là ngóng trông ngài trở về, dù sao cả đời làm vợ chồng!"Đại khái bởi vì hôm nay là ngày sinh của Phó Oản, trong lòng Phó Thanh Tuyền cũng nhu hoà đi rất nhiều, nếu như là nói những câu này vào lúc trước, ông ta hẳn là sẽ không nghe lọt.Nhìn xem Phó Thanh Tuyền thay xong giày, quản gia Diệp động tác lưu loát đem giày của Phó Thanh Tuyền để vào trong tủ, nói tiếp: "Còn có lần trước ngài gọi điện thoại tới hỏi lão phu nhân về chuyện của tiểu thiếu gia Kiến Văn, kỳ thực lão phu nhân cũng không biết, quãng thời gian trước vì để khuyên tiểu thiếu gia trở về tập đoàn ổn định đại cục mà lão phu nhân đã đi theo đến Venice, kết quả còn chưa nhìn thấy tiểu thiếu gia thì thân thể của bà ấy liền không chịu nổi phải tiến vào bệnh viện, thiếu một chút nữa là không về được."Chuyện này Phó Thanh Tuyền đã mơ hồ nghe Sở Tầm nhắc qua.Phó Thanh Tuyền một lát mới đáp một tiếng: "Ta biết rồi!"Ở trong phòng tiếp khách, mọi người đang ngồi biết Phó Thanh Tuyền trở về, em trai của Phó Thanh Tuyền theo bản năng nhìn về hướng Phó lão phu nhân, chỉ thấy bà ngồi ở trước lò sưởi, chỉnh lại áo choàng bao bọc lại bản thân, sắc mặt chìm xuống.4/10
Những năm này, bởi vì thư ký Tống không có giúp đỡ đem Phó Thanh Tuyền khuyên trở về, cho nên quản gia Diệp cũng không ưa thư kí Tống, nhưng hôm nay tâm tình của quản gia Diệp tốt, cho nên lúc thư ký Tống tiến lên chào hỏi, tốt xấu gì quản gia Diệp cũng đáp một tiếng.
Có Diệp quản gia ở đây, tự nhiên cũng không cần thư ký Tống chăm sóc Phó Thanh Tuyền, thư ký Tống liền đứng ở một bên, xem quản gia Diệp thành thạo giúp Phó Thanh Tuyền cởi áo khoác lông cùng áo khoác âu phục xuống.
"Tính cách của lão phu nhân ngài là biết rõ, ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng rất mềm, rõ ràng cho người đem những bức ảnh của ngài cất đi, nhưng vào lúc nửa đêm đều lén lút một mình đi xem ảnh chung của hai người, hầu như người hầu trong nhà đều từng đụng phải, nhưng chúng tôi đều làm bộ không biết..."
Quản gia Diệp đem áo khoác của Phó Thanh Tuyền treo ở trên giá sau đó thở dài một hơi, lại lấy dép ra đặt ở dưới chân Phó Thanh Tuyền: "Ngài xem, dép của ngài vẫn còn, trong lòng lão phu nhân là ngóng trông ngài trở về, dù sao cả đời làm vợ chồng!"
Đại khái bởi vì hôm nay là ngày sinh của Phó Oản, trong lòng Phó Thanh Tuyền cũng nhu hoà đi rất nhiều, nếu như là nói những câu này vào lúc trước, ông ta hẳn là sẽ không nghe lọt.
Nhìn xem Phó Thanh Tuyền thay xong giày, quản gia Diệp động tác lưu loát đem giày của Phó Thanh Tuyền để vào trong tủ, nói tiếp: "Còn có lần trước ngài gọi điện thoại tới hỏi lão phu nhân về chuyện của tiểu thiếu gia Kiến Văn, kỳ thực lão phu nhân cũng không biết, quãng thời gian trước vì để khuyên tiểu thiếu gia trở về tập đoàn ổn định đại cục mà lão phu nhân đã đi theo đến Venice, kết quả còn chưa nhìn thấy tiểu thiếu gia thì thân thể của bà ấy liền không chịu nổi phải tiến vào bệnh viện, thiếu một chút nữa là không về được."
Chuyện này Phó Thanh Tuyền đã mơ hồ nghe Sở Tầm nhắc qua.
Phó Thanh Tuyền một lát mới đáp một tiếng: "Ta biết rồi!"
Ở trong phòng tiếp khách, mọi người đang ngồi biết Phó Thanh Tuyền trở về, em trai của Phó Thanh Tuyền theo bản năng nhìn về hướng Phó lão phu nhân, chỉ thấy bà ngồi ở trước lò sưởi, chỉnh lại áo choàng bao bọc lại bản thân, sắc mặt chìm xuống.
4/10
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Những năm này, bởi vì thư ký Tống không có giúp đỡ đem Phó Thanh Tuyền khuyên trở về, cho nên quản gia Diệp cũng không ưa thư kí Tống, nhưng hôm nay tâm tình của quản gia Diệp tốt, cho nên lúc thư ký Tống tiến lên chào hỏi, tốt xấu gì quản gia Diệp cũng đáp một tiếng.Có Diệp quản gia ở đây, tự nhiên cũng không cần thư ký Tống chăm sóc Phó Thanh Tuyền, thư ký Tống liền đứng ở một bên, xem quản gia Diệp thành thạo giúp Phó Thanh Tuyền cởi áo khoác lông cùng áo khoác âu phục xuống."Tính cách của lão phu nhân ngài là biết rõ, ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng rất mềm, rõ ràng cho người đem những bức ảnh của ngài cất đi, nhưng vào lúc nửa đêm đều lén lút một mình đi xem ảnh chung của hai người, hầu như người hầu trong nhà đều từng đụng phải, nhưng chúng tôi đều làm bộ không biết..."Quản gia Diệp đem áo khoác của Phó Thanh Tuyền treo ở trên giá sau đó thở dài một hơi, lại lấy dép ra đặt ở dưới chân Phó Thanh Tuyền: "Ngài xem, dép của ngài vẫn còn, trong lòng lão phu nhân là ngóng trông ngài trở về, dù sao cả đời làm vợ chồng!"Đại khái bởi vì hôm nay là ngày sinh của Phó Oản, trong lòng Phó Thanh Tuyền cũng nhu hoà đi rất nhiều, nếu như là nói những câu này vào lúc trước, ông ta hẳn là sẽ không nghe lọt.Nhìn xem Phó Thanh Tuyền thay xong giày, quản gia Diệp động tác lưu loát đem giày của Phó Thanh Tuyền để vào trong tủ, nói tiếp: "Còn có lần trước ngài gọi điện thoại tới hỏi lão phu nhân về chuyện của tiểu thiếu gia Kiến Văn, kỳ thực lão phu nhân cũng không biết, quãng thời gian trước vì để khuyên tiểu thiếu gia trở về tập đoàn ổn định đại cục mà lão phu nhân đã đi theo đến Venice, kết quả còn chưa nhìn thấy tiểu thiếu gia thì thân thể của bà ấy liền không chịu nổi phải tiến vào bệnh viện, thiếu một chút nữa là không về được."Chuyện này Phó Thanh Tuyền đã mơ hồ nghe Sở Tầm nhắc qua.Phó Thanh Tuyền một lát mới đáp một tiếng: "Ta biết rồi!"Ở trong phòng tiếp khách, mọi người đang ngồi biết Phó Thanh Tuyền trở về, em trai của Phó Thanh Tuyền theo bản năng nhìn về hướng Phó lão phu nhân, chỉ thấy bà ngồi ở trước lò sưởi, chỉnh lại áo choàng bao bọc lại bản thân, sắc mặt chìm xuống.4/10