Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1128: Con làm gì chứ?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Sở Tầm gật đầu, dặn dò người hầu bên cạnh đỡ Phó lão phu nhân sau đó mới lên lầu..."Làm sao mặt dây chuyền chỉ có thể có một mình cô có! Làm sao lại không thể là con gái của tôi đưa cho con trai tôi!" Diệp Tử Kỳ nhìn về phía Tố Tâm, giọng nói cuồng nộ."Con gái cô đưa cho con trai cô một cái mặt dây chuyền mà bên trong có ảnh chân dung một nhà ba người chúng tôi???!"Tố Tâm mở mặt dây chuyền ra...Kẻ nào cũng không nghĩ tới mặt dây chuyền nhìn lên điêu khắc tinh xảo tuyệt luân này lại có một cái nút có thể mở ra, bên trong còn có cả ảnh chân dung của một nhà ba người bọn họ.Tô Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn xem một nhà của Phó Thành như xem hài kịch, Tô Mạn Mạn buông hai đứa trẻ của Phó Thành ra, tiện tay tháo mặt dây chuyền ở trên cổ của Phó Minh Minh xuống, Phó Minh Minh bị sợi dây chuyền treo ở lỗ tai oa oa khóc lớn.Mẹ của Tô Mạn Mạn cau mày dùng sức vỗ Tô Mạn Mạn một cái: "Con làm gì chứ!"Mẹ của Tô Mạn Mạn đứng ở bên cạnh Tô Mạn Mạn, có thể không nhìn ra Tô Mạn Mạn này là cố ý sao?"Tô Mạn Mạn!" Diệp Tử Kỳ rít gào lên muốn xông tới cào mặt Tô Mạn Mạn, bị Phó Thành kéo lại.Mặt dây chuyền mở ra, bên trong quả nhiên là ảnh một nhà ba người Tố Tâm!"Vậy thì có ý tứ rồi!" Tô Mạn Mạn nhìn xem con gái Phó Tâm Tâm của Phó Thành, khom lưng đem mặt dây chuyền giơ lên trước mặt Phó Tâm Tâm, khóe môi nở một nụ cười lương bạc, "Phó Tâm Tâm, cháu đưa mặt dây chuyền này cho em trai cháu, nhưng bên trong lại là ảnh gia đình người khác, thật buồn cười!" Tô Mạn Mạn cười lạnh, mặc dù Phó Tâm Tâm cùng vai vế với mình, xét ra Tô Mạn Mạn còn phải gọi Phó Tâm Tâm là chị, nhưng Phó Thành không phải máu mủ của Phó gia, Tô Mạn Mạn khinh.Phó Tâm Tâm rốt cuộc là đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, quả đấm nhỏ nắm chặt bên người, còn ánh mắt nhìn về phía mẹ của mình để cầu cứu.
Sở Tầm gật đầu, dặn dò người hầu bên cạnh đỡ Phó lão phu nhân sau đó mới lên lầu...
"Làm sao mặt dây chuyền chỉ có thể có một mình cô có! Làm sao lại không thể là con gái của tôi đưa cho con trai tôi!" Diệp Tử Kỳ nhìn về phía Tố Tâm, giọng nói cuồng nộ.
"Con gái cô đưa cho con trai cô một cái mặt dây chuyền mà bên trong có ảnh chân dung một nhà ba người chúng tôi???!"
Tố Tâm mở mặt dây chuyền ra...
Kẻ nào cũng không nghĩ tới mặt dây chuyền nhìn lên điêu khắc tinh xảo tuyệt luân này lại có một cái nút có thể mở ra, bên trong còn có cả ảnh chân dung của một nhà ba người bọn họ.
Tô Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn xem một nhà của Phó Thành như xem hài kịch, Tô Mạn Mạn buông hai đứa trẻ của Phó Thành ra, tiện tay tháo mặt dây chuyền ở trên cổ của Phó Minh Minh xuống, Phó Minh Minh bị sợi dây chuyền treo ở lỗ tai oa oa khóc lớn.
Mẹ của Tô Mạn Mạn cau mày dùng sức vỗ Tô Mạn Mạn một cái: "Con làm gì chứ!"
Mẹ của Tô Mạn Mạn đứng ở bên cạnh Tô Mạn Mạn, có thể không nhìn ra Tô Mạn Mạn này là cố ý sao?
"Tô Mạn Mạn!" Diệp Tử Kỳ rít gào lên muốn xông tới cào mặt Tô Mạn Mạn, bị Phó Thành kéo lại.
Mặt dây chuyền mở ra, bên trong quả nhiên là ảnh một nhà ba người Tố Tâm!
"Vậy thì có ý tứ rồi!" Tô Mạn Mạn nhìn xem con gái Phó Tâm Tâm của Phó Thành, khom lưng đem mặt dây chuyền giơ lên trước mặt Phó Tâm Tâm, khóe môi nở một nụ cười lương bạc, "Phó Tâm Tâm, cháu đưa mặt dây chuyền này cho em trai cháu, nhưng bên trong lại là ảnh gia đình người khác, thật buồn cười!" Tô Mạn Mạn cười lạnh, mặc dù Phó Tâm Tâm cùng vai vế với mình, xét ra Tô Mạn Mạn còn phải gọi Phó Tâm Tâm là chị, nhưng Phó Thành không phải máu mủ của Phó gia, Tô Mạn Mạn khinh.
Phó Tâm Tâm rốt cuộc là đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, quả đấm nhỏ nắm chặt bên người, còn ánh mắt nhìn về phía mẹ của mình để cầu cứu.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Sở Tầm gật đầu, dặn dò người hầu bên cạnh đỡ Phó lão phu nhân sau đó mới lên lầu..."Làm sao mặt dây chuyền chỉ có thể có một mình cô có! Làm sao lại không thể là con gái của tôi đưa cho con trai tôi!" Diệp Tử Kỳ nhìn về phía Tố Tâm, giọng nói cuồng nộ."Con gái cô đưa cho con trai cô một cái mặt dây chuyền mà bên trong có ảnh chân dung một nhà ba người chúng tôi???!"Tố Tâm mở mặt dây chuyền ra...Kẻ nào cũng không nghĩ tới mặt dây chuyền nhìn lên điêu khắc tinh xảo tuyệt luân này lại có một cái nút có thể mở ra, bên trong còn có cả ảnh chân dung của một nhà ba người bọn họ.Tô Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn xem một nhà của Phó Thành như xem hài kịch, Tô Mạn Mạn buông hai đứa trẻ của Phó Thành ra, tiện tay tháo mặt dây chuyền ở trên cổ của Phó Minh Minh xuống, Phó Minh Minh bị sợi dây chuyền treo ở lỗ tai oa oa khóc lớn.Mẹ của Tô Mạn Mạn cau mày dùng sức vỗ Tô Mạn Mạn một cái: "Con làm gì chứ!"Mẹ của Tô Mạn Mạn đứng ở bên cạnh Tô Mạn Mạn, có thể không nhìn ra Tô Mạn Mạn này là cố ý sao?"Tô Mạn Mạn!" Diệp Tử Kỳ rít gào lên muốn xông tới cào mặt Tô Mạn Mạn, bị Phó Thành kéo lại.Mặt dây chuyền mở ra, bên trong quả nhiên là ảnh một nhà ba người Tố Tâm!"Vậy thì có ý tứ rồi!" Tô Mạn Mạn nhìn xem con gái Phó Tâm Tâm của Phó Thành, khom lưng đem mặt dây chuyền giơ lên trước mặt Phó Tâm Tâm, khóe môi nở một nụ cười lương bạc, "Phó Tâm Tâm, cháu đưa mặt dây chuyền này cho em trai cháu, nhưng bên trong lại là ảnh gia đình người khác, thật buồn cười!" Tô Mạn Mạn cười lạnh, mặc dù Phó Tâm Tâm cùng vai vế với mình, xét ra Tô Mạn Mạn còn phải gọi Phó Tâm Tâm là chị, nhưng Phó Thành không phải máu mủ của Phó gia, Tô Mạn Mạn khinh.Phó Tâm Tâm rốt cuộc là đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, quả đấm nhỏ nắm chặt bên người, còn ánh mắt nhìn về phía mẹ của mình để cầu cứu.