Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1166: Đi mở cửa
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Anh rất thích dáng vẻ lúc em thả tóc..." Phó Kiến Văn nói xong liền muốn hôn môi Tố Tâm.Tố Tâm mỉm cười.Chóp mũi đụng nhau, hô hấp quấn quýt lấy nhau, hô hấp Tố Tâm cũng đã rối loạn, tay phải của cô rời đi khỏi cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn, ôm lấy phần gáy của anh, tay trái không nhịn được chui xuống phía dưới, khẽ v**t v* vật c**ng c*ng kia.Cánh môi còn chưa đụng vào nhau, Tố Tâm cũng đã cảm giác được cơ bụng của Phó Kiến Văn căng cứng lại, làm cho gò má cô cũng nóng bỏng theo...Hầu kết Phó Kiến Văn nhẹ nhàng trượt, anh dùng sức sức siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm hơn, không chịu đựng được động tác chêu ngươi trì hoãn của Tố Tâm, nghiêng đầu cường thế hôn môi của cô."Cốc cốc -- "Nghe được tiếng chuông cửa, Tố Tâm sợ hết hồn, cô nhanh chóng tách cánh môi của Phó Kiến Văn ra, một tay đẩy anh, một tay hoang mang lôi kéo quần áo của mình."Có người!" Giọng nói của Tố Tâm mang theo run rẩy, rõ ràng bị giật mình.Phó Kiến Văn chau mày, thập phần không thích."Mau tránh ra!"Tố Tâm chỉ lo vị khách kia không nghe thấy ai lên tiếng, nhấn chuông xong sẽ đi ra phía cửa nhỏ nhìn vào trong...Nếu như bị người khác nhìn được bộ dáng này của cô cùng Phó Kiến Văn, về sau khẳng định cô sẽ không dám bước chân ra cửa nữa.Hiện tại h* th*n của Phó Kiến Văn vẫn còn chưa tiêu giảm, tâm tình khó tránh khỏi buồn bực, kẻ nào lại biết chọn thời gian đến như thế...Tố Tâm kéo áo bị lướt xuống bả vai của mình lên, thấy Phó Kiến Văn bất động, cô đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra: "Mau buông em xuống, em đi khoác thêm cái áo khoác còn đi mở cửa!"Cho dù là Phó Kiến Văn không tình nguyện, nhưng chầm chậm vẫn để cho đi, lòng có chút không thích.Tố Tâm nhảy xuống khỏi kệ bếp, cầm lấy dây buộc tóc chuẩn bị buộc tóc một lần nữa, nhưng nhớ tới Phó Kiến Văn nói thích dáng vẻ thả tóc của cô, cô chau mày nhìn Phó Kiến Văn, mỉm cười đem dây buộv tóc đeo ở ngoài cổ tay, bước nhanh đi tới cửa, khoác thêm một chiếc áo khoác sau đó mới mở cửa ra.
"Anh rất thích dáng vẻ lúc em thả tóc..." Phó Kiến Văn nói xong liền muốn hôn môi Tố Tâm.
Tố Tâm mỉm cười.
Chóp mũi đụng nhau, hô hấp quấn quýt lấy nhau, hô hấp Tố Tâm cũng đã rối loạn, tay phải của cô rời đi khỏi cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn, ôm lấy phần gáy của anh, tay trái không nhịn được chui xuống phía dưới, khẽ v**t v* vật c**ng c*ng kia.
Cánh môi còn chưa đụng vào nhau, Tố Tâm cũng đã cảm giác được cơ bụng của Phó Kiến Văn căng cứng lại, làm cho gò má cô cũng nóng bỏng theo...
Hầu kết Phó Kiến Văn nhẹ nhàng trượt, anh dùng sức sức siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm hơn, không chịu đựng được động tác chêu ngươi trì hoãn của Tố Tâm, nghiêng đầu cường thế hôn môi của cô.
"Cốc cốc -- "
Nghe được tiếng chuông cửa, Tố Tâm sợ hết hồn, cô nhanh chóng tách cánh môi của Phó Kiến Văn ra, một tay đẩy anh, một tay hoang mang lôi kéo quần áo của mình.
"Có người!" Giọng nói của Tố Tâm mang theo run rẩy, rõ ràng bị giật mình.
Phó Kiến Văn chau mày, thập phần không thích.
"Mau tránh ra!"
Tố Tâm chỉ lo vị khách kia không nghe thấy ai lên tiếng, nhấn chuông xong sẽ đi ra phía cửa nhỏ nhìn vào trong...
Nếu như bị người khác nhìn được bộ dáng này của cô cùng Phó Kiến Văn, về sau khẳng định cô sẽ không dám bước chân ra cửa nữa.
Hiện tại h* th*n của Phó Kiến Văn vẫn còn chưa tiêu giảm, tâm tình khó tránh khỏi buồn bực, kẻ nào lại biết chọn thời gian đến như thế...
Tố Tâm kéo áo bị lướt xuống bả vai của mình lên, thấy Phó Kiến Văn bất động, cô đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra: "Mau buông em xuống, em đi khoác thêm cái áo khoác còn đi mở cửa!"
Cho dù là Phó Kiến Văn không tình nguyện, nhưng chầm chậm vẫn để cho đi, lòng có chút không thích.
Tố Tâm nhảy xuống khỏi kệ bếp, cầm lấy dây buộc tóc chuẩn bị buộc tóc một lần nữa, nhưng nhớ tới Phó Kiến Văn nói thích dáng vẻ thả tóc của cô, cô chau mày nhìn Phó Kiến Văn, mỉm cười đem dây buộv tóc đeo ở ngoài cổ tay, bước nhanh đi tới cửa, khoác thêm một chiếc áo khoác sau đó mới mở cửa ra.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Anh rất thích dáng vẻ lúc em thả tóc..." Phó Kiến Văn nói xong liền muốn hôn môi Tố Tâm.Tố Tâm mỉm cười.Chóp mũi đụng nhau, hô hấp quấn quýt lấy nhau, hô hấp Tố Tâm cũng đã rối loạn, tay phải của cô rời đi khỏi cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn, ôm lấy phần gáy của anh, tay trái không nhịn được chui xuống phía dưới, khẽ v**t v* vật c**ng c*ng kia.Cánh môi còn chưa đụng vào nhau, Tố Tâm cũng đã cảm giác được cơ bụng của Phó Kiến Văn căng cứng lại, làm cho gò má cô cũng nóng bỏng theo...Hầu kết Phó Kiến Văn nhẹ nhàng trượt, anh dùng sức sức siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm hơn, không chịu đựng được động tác chêu ngươi trì hoãn của Tố Tâm, nghiêng đầu cường thế hôn môi của cô."Cốc cốc -- "Nghe được tiếng chuông cửa, Tố Tâm sợ hết hồn, cô nhanh chóng tách cánh môi của Phó Kiến Văn ra, một tay đẩy anh, một tay hoang mang lôi kéo quần áo của mình."Có người!" Giọng nói của Tố Tâm mang theo run rẩy, rõ ràng bị giật mình.Phó Kiến Văn chau mày, thập phần không thích."Mau tránh ra!"Tố Tâm chỉ lo vị khách kia không nghe thấy ai lên tiếng, nhấn chuông xong sẽ đi ra phía cửa nhỏ nhìn vào trong...Nếu như bị người khác nhìn được bộ dáng này của cô cùng Phó Kiến Văn, về sau khẳng định cô sẽ không dám bước chân ra cửa nữa.Hiện tại h* th*n của Phó Kiến Văn vẫn còn chưa tiêu giảm, tâm tình khó tránh khỏi buồn bực, kẻ nào lại biết chọn thời gian đến như thế...Tố Tâm kéo áo bị lướt xuống bả vai của mình lên, thấy Phó Kiến Văn bất động, cô đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra: "Mau buông em xuống, em đi khoác thêm cái áo khoác còn đi mở cửa!"Cho dù là Phó Kiến Văn không tình nguyện, nhưng chầm chậm vẫn để cho đi, lòng có chút không thích.Tố Tâm nhảy xuống khỏi kệ bếp, cầm lấy dây buộc tóc chuẩn bị buộc tóc một lần nữa, nhưng nhớ tới Phó Kiến Văn nói thích dáng vẻ thả tóc của cô, cô chau mày nhìn Phó Kiến Văn, mỉm cười đem dây buộv tóc đeo ở ngoài cổ tay, bước nhanh đi tới cửa, khoác thêm một chiếc áo khoác sau đó mới mở cửa ra.