Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1185: Chân tay bủn rủn

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Ngón tay dài nhỏ đặt ở hai bên người khẽ giật giật, lông mi rung động.Tố Tâm mở mắt ra, toàn thân đau nhức lợi hại, như là bị hủy đi, muốn tan rã.Cô chống thân thể dậy, quay đầu, bên người không có thân ảnh của Phó Kiến Văn...Ánh mắt trời buổi chiều tà chiếu vào cửa kính trong suốt, đem mặt đất cùng mặt tường đều nhuộm thành màu nước trà.Cũng đã xế chiều.Tố Tâm gian nan ngồi dậy, trên người khó chịu lợi hại, hai tay run rẩy chống đỡ đứng người dậy, cả người khó chịu chỉ muốn dội nước.Thân thể động một tý, chân liền bủn rủn, cảm giác cả người bết dính khó chịu, hai chân đứng lên cũng không nổi.Tố Tâm ngồi ở bên giường, ngay cả nhấc cánh tay cầm quần áo đều lười động, cô gọi một tiếng: "Kiến Văn..."Giọng nói của Tố Tâm khàn đặc, bởi vì sự điên cuồng vừa ban nãy.Cô mấp máy môi...Điện thoại hình như còn ở trên xe, cho nên cô không có cách nào gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn được.Hôm nay Tố Tâm cảm giác như mình bị móc rỗng!Cả người chưa từng có cảm giác suy yếu qua như thế bao giờ, Tố Tâm và Phó Kiến Văn h**n ** một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, đến nỗi thiếu một chút nữa thôi là cô đã cảm thấy mình sẽ chết dưới sự ra vào hung ác của anh.Ngồi rất lâu còn không thấy đến bóng người của Phó Kiến Văn, trong lòng Tố Tâm có chút sợ, cô đỡ giường đứng lên, lại nghĩ không thể cứ như vậy để trần đi ra ngoài, cô nhìn xung quanh, thấy cuối giường có một chiếc áo sơmi của Phó Kiến Văn.Tố Tâm đỡ mép giường đi tới, mặc áo sơmi của anh vào, chân phải vừa chạm đất, cảm giác tê rần kéo tới. cô đỡ mép giường, chầm chậm chầm chậm đi đến cạnh cửa, mới vừa kéo ra, đã thấy Phó Kiến Văn ăn mặc áo tắm chính lúc muốn tiến đến.Anh thấy Tố Tâm mặc áo sơmi của mình trên người, nó quá lớn so với cô, đem cả người cô đều bị bao phủ trong đó, chỉ để lộ ra hai chân dài thẳng tắp trắng như tuyết.******113,5k phiếu tính đến 12h đêm nay nha các nàng 😘😘😘😘😘😘😘😘Hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nhé 😘😘😘😘😘Chương sẽ được trả đủ trong ngày ❤️❤️❤️❤️6/10

Ngón tay dài nhỏ đặt ở hai bên người khẽ giật giật, lông mi rung động.

Tố Tâm mở mắt ra, toàn thân đau nhức lợi hại, như là bị hủy đi, muốn tan rã.

Cô chống thân thể dậy, quay đầu, bên người không có thân ảnh của Phó Kiến Văn...

Ánh mắt trời buổi chiều tà chiếu vào cửa kính trong suốt, đem mặt đất cùng mặt tường đều nhuộm thành màu nước trà.

Cũng đã xế chiều.

Tố Tâm gian nan ngồi dậy, trên người khó chịu lợi hại, hai tay run rẩy chống đỡ đứng người dậy, cả người khó chịu chỉ muốn dội nước.

Thân thể động một tý, chân liền bủn rủn, cảm giác cả người bết dính khó chịu, hai chân đứng lên cũng không nổi.

Tố Tâm ngồi ở bên giường, ngay cả nhấc cánh tay cầm quần áo đều lười động, cô gọi một tiếng: "Kiến Văn..."

Giọng nói của Tố Tâm khàn đặc, bởi vì sự điên cuồng vừa ban nãy.

Cô mấp máy môi...

Điện thoại hình như còn ở trên xe, cho nên cô không có cách nào gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn được.

Hôm nay Tố Tâm cảm giác như mình bị móc rỗng!

Cả người chưa từng có cảm giác suy yếu qua như thế bao giờ, Tố Tâm và Phó Kiến Văn h**n ** một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, đến nỗi thiếu một chút nữa thôi là cô đã cảm thấy mình sẽ chết dưới sự ra vào hung ác của anh.

Ngồi rất lâu còn không thấy đến bóng người của Phó Kiến Văn, trong lòng Tố Tâm có chút sợ, cô đỡ giường đứng lên, lại nghĩ không thể cứ như vậy để trần đi ra ngoài, cô nhìn xung quanh, thấy cuối giường có một chiếc áo sơmi của Phó Kiến Văn.

Tố Tâm đỡ mép giường đi tới, mặc áo sơmi của anh vào, chân phải vừa chạm đất, cảm giác tê rần kéo tới. cô đỡ mép giường, chầm chậm chầm chậm đi đến cạnh cửa, mới vừa kéo ra, đã thấy Phó Kiến Văn ăn mặc áo tắm chính lúc muốn tiến đến.

Anh thấy Tố Tâm mặc áo sơmi của mình trên người, nó quá lớn so với cô, đem cả người cô đều bị bao phủ trong đó, chỉ để lộ ra hai chân dài thẳng tắp trắng như tuyết.

******

113,5k phiếu tính đến 12h đêm nay nha các nàng 😘😘😘😘😘😘😘😘

Hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nhé 😘😘😘😘😘

Chương sẽ được trả đủ trong ngày ❤️❤️❤️❤️

6/10

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Ngón tay dài nhỏ đặt ở hai bên người khẽ giật giật, lông mi rung động.Tố Tâm mở mắt ra, toàn thân đau nhức lợi hại, như là bị hủy đi, muốn tan rã.Cô chống thân thể dậy, quay đầu, bên người không có thân ảnh của Phó Kiến Văn...Ánh mắt trời buổi chiều tà chiếu vào cửa kính trong suốt, đem mặt đất cùng mặt tường đều nhuộm thành màu nước trà.Cũng đã xế chiều.Tố Tâm gian nan ngồi dậy, trên người khó chịu lợi hại, hai tay run rẩy chống đỡ đứng người dậy, cả người khó chịu chỉ muốn dội nước.Thân thể động một tý, chân liền bủn rủn, cảm giác cả người bết dính khó chịu, hai chân đứng lên cũng không nổi.Tố Tâm ngồi ở bên giường, ngay cả nhấc cánh tay cầm quần áo đều lười động, cô gọi một tiếng: "Kiến Văn..."Giọng nói của Tố Tâm khàn đặc, bởi vì sự điên cuồng vừa ban nãy.Cô mấp máy môi...Điện thoại hình như còn ở trên xe, cho nên cô không có cách nào gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn được.Hôm nay Tố Tâm cảm giác như mình bị móc rỗng!Cả người chưa từng có cảm giác suy yếu qua như thế bao giờ, Tố Tâm và Phó Kiến Văn h**n ** một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, đến nỗi thiếu một chút nữa thôi là cô đã cảm thấy mình sẽ chết dưới sự ra vào hung ác của anh.Ngồi rất lâu còn không thấy đến bóng người của Phó Kiến Văn, trong lòng Tố Tâm có chút sợ, cô đỡ giường đứng lên, lại nghĩ không thể cứ như vậy để trần đi ra ngoài, cô nhìn xung quanh, thấy cuối giường có một chiếc áo sơmi của Phó Kiến Văn.Tố Tâm đỡ mép giường đi tới, mặc áo sơmi của anh vào, chân phải vừa chạm đất, cảm giác tê rần kéo tới. cô đỡ mép giường, chầm chậm chầm chậm đi đến cạnh cửa, mới vừa kéo ra, đã thấy Phó Kiến Văn ăn mặc áo tắm chính lúc muốn tiến đến.Anh thấy Tố Tâm mặc áo sơmi của mình trên người, nó quá lớn so với cô, đem cả người cô đều bị bao phủ trong đó, chỉ để lộ ra hai chân dài thẳng tắp trắng như tuyết.******113,5k phiếu tính đến 12h đêm nay nha các nàng 😘😘😘😘😘😘😘😘Hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nhé 😘😘😘😘😘Chương sẽ được trả đủ trong ngày ❤️❤️❤️❤️6/10

Chương 1185: Chân tay bủn rủn