Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1196: Anh rất thích
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Vóc người của Tố Tâm nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với Phó Kiến Văn, đi lại trong phòng ăn chật trội này cũng dễ dàng hơn.Từ bên trong thùng trà lớn cô lấy hai chén trà nóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bưng để tránh va chạm với những người khách khác, lúc về tới bàn, cô bưng một chén để xuống trước mặt Phó Kiến Văn.Trà chính là loại chiêu đãi tiện nghi nhất ở nơi này, Tố Tâm còn tưởng rằng Phó Kiến Văn sẽ uống không quen, không nghĩ tới anh cũng không hề chú ý."Hai người! Bưng thức ăn!" Ông chủ theo cửa sổ nhỏ gọi một tiếng.Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhìn về cửa sổ nhỏ nhìn tới, ông chủ đang dùng khăn lau lau chùi giọt nước ấm không may bị rớt ra khay thức ăn, tuy rằng gương mặt của ông chủ rất phổ thông, nhưng lại rất có mùi vị chính nghĩa, da thịt ngăm đen khỏe mạnh, chỉ là bên phải mắt có một vết tích của vết bỏng rất lớn, có phần doạ người.Tố Tâm mang món ăn trở về, lại lấy cơm tẻ cho mình cùng Phó Kiến Văn.Cơm nước xong, Tố Tâm thu dọn bàn ăn sau đó cùng Phó Kiến Văn đi ra, thấy Phó Kiến Văn mím môi không nói gì.Tố Tâm cho rằng anh không thích quán ăn này, cô liền dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của anh: " nếu như anh không thích, về sau chúng ta liền không tới đây nữa, em cũng là đột nhiên nhớ tới phòng ăn này, nghe Bạch Hiểu Niên nói chân của chủ quán chính là bị tàn tật, cô ấy nói nếu không có chuyện gì thì tới nơi này giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ, cho nên em mới...""Không phải anh không thích!" Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, "Mùi vị rất tốt! Anh rất thích..."Không biết có phải là Phó Kiến Văn an ủi mình hay không, Tố Tâm chỉ mấp máy môi ngồi vào bên trong xe, nghĩ về sau vẫn là không mang Phó Kiến Văn tới nơi này nữa, nếu như muốn giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ thì tốt hơn vẫn là đi cùng Bạch Hiểu Niên.
Vóc người của Tố Tâm nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với Phó Kiến Văn, đi lại trong phòng ăn chật trội này cũng dễ dàng hơn.
Từ bên trong thùng trà lớn cô lấy hai chén trà nóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bưng để tránh va chạm với những người khách khác, lúc về tới bàn, cô bưng một chén để xuống trước mặt Phó Kiến Văn.
Trà chính là loại chiêu đãi tiện nghi nhất ở nơi này, Tố Tâm còn tưởng rằng Phó Kiến Văn sẽ uống không quen, không nghĩ tới anh cũng không hề chú ý.
"Hai người! Bưng thức ăn!" Ông chủ theo cửa sổ nhỏ gọi một tiếng.
Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhìn về cửa sổ nhỏ nhìn tới, ông chủ đang dùng khăn lau lau chùi giọt nước ấm không may bị rớt ra khay thức ăn, tuy rằng gương mặt của ông chủ rất phổ thông, nhưng lại rất có mùi vị chính nghĩa, da thịt ngăm đen khỏe mạnh, chỉ là bên phải mắt có một vết tích của vết bỏng rất lớn, có phần doạ người.
Tố Tâm mang món ăn trở về, lại lấy cơm tẻ cho mình cùng Phó Kiến Văn.
Cơm nước xong, Tố Tâm thu dọn bàn ăn sau đó cùng Phó Kiến Văn đi ra, thấy Phó Kiến Văn mím môi không nói gì.
Tố Tâm cho rằng anh không thích quán ăn này, cô liền dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của anh: " nếu như anh không thích, về sau chúng ta liền không tới đây nữa, em cũng là đột nhiên nhớ tới phòng ăn này, nghe Bạch Hiểu Niên nói chân của chủ quán chính là bị tàn tật, cô ấy nói nếu không có chuyện gì thì tới nơi này giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ, cho nên em mới..."
"Không phải anh không thích!" Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, "Mùi vị rất tốt! Anh rất thích..."
Không biết có phải là Phó Kiến Văn an ủi mình hay không, Tố Tâm chỉ mấp máy môi ngồi vào bên trong xe, nghĩ về sau vẫn là không mang Phó Kiến Văn tới nơi này nữa, nếu như muốn giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ thì tốt hơn vẫn là đi cùng Bạch Hiểu Niên.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Vóc người của Tố Tâm nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với Phó Kiến Văn, đi lại trong phòng ăn chật trội này cũng dễ dàng hơn.Từ bên trong thùng trà lớn cô lấy hai chén trà nóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bưng để tránh va chạm với những người khách khác, lúc về tới bàn, cô bưng một chén để xuống trước mặt Phó Kiến Văn.Trà chính là loại chiêu đãi tiện nghi nhất ở nơi này, Tố Tâm còn tưởng rằng Phó Kiến Văn sẽ uống không quen, không nghĩ tới anh cũng không hề chú ý."Hai người! Bưng thức ăn!" Ông chủ theo cửa sổ nhỏ gọi một tiếng.Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhìn về cửa sổ nhỏ nhìn tới, ông chủ đang dùng khăn lau lau chùi giọt nước ấm không may bị rớt ra khay thức ăn, tuy rằng gương mặt của ông chủ rất phổ thông, nhưng lại rất có mùi vị chính nghĩa, da thịt ngăm đen khỏe mạnh, chỉ là bên phải mắt có một vết tích của vết bỏng rất lớn, có phần doạ người.Tố Tâm mang món ăn trở về, lại lấy cơm tẻ cho mình cùng Phó Kiến Văn.Cơm nước xong, Tố Tâm thu dọn bàn ăn sau đó cùng Phó Kiến Văn đi ra, thấy Phó Kiến Văn mím môi không nói gì.Tố Tâm cho rằng anh không thích quán ăn này, cô liền dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của anh: " nếu như anh không thích, về sau chúng ta liền không tới đây nữa, em cũng là đột nhiên nhớ tới phòng ăn này, nghe Bạch Hiểu Niên nói chân của chủ quán chính là bị tàn tật, cô ấy nói nếu không có chuyện gì thì tới nơi này giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ, cho nên em mới...""Không phải anh không thích!" Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, "Mùi vị rất tốt! Anh rất thích..."Không biết có phải là Phó Kiến Văn an ủi mình hay không, Tố Tâm chỉ mấp máy môi ngồi vào bên trong xe, nghĩ về sau vẫn là không mang Phó Kiến Văn tới nơi này nữa, nếu như muốn giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ thì tốt hơn vẫn là đi cùng Bạch Hiểu Niên.