Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1216: Xảy ra chuyện
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Lúc nhỏ bé chạy về chuẩn bị lấy chén thứ ba, một tay Phó Kiến Văn bưng bát cơm của Đoàn Đoàn, một tay bưng món ăn cuối cùng lướt qua người Đoàn Đoàn, không thèm để ý đến nhóc...Đoàn Đoàn ngẩn ra một cái, sau đó thấy Tố Tâm đi ra, được mẹ ủy thác cho cầm đôi đũa, nhóc lại vui vẻ cộc cộc cộc đi theo Tố Tâm cùng đi đến bên cạnh bàn ăn.Tố Tâm mới vừa đem Đoàn Đoàn ôm lấy ngồi ở trên ghế, chuông cửa liền vang lên.Tố Tâm theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, tim đập không khỏi lệch mấy nhịp.Hôm nay một ngày chuông cửa vang ba lần, một lần so với một lần khiến cho Tố Tâm bất an hơn.Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết có chuyện không hay sắp xảy ra, cô không muốn để cho Phó Kiến Văn đi mở cửa."Em đi mở cửa!" Tố Tâm nói."Tiểu Tâm!" Phó Kiến Văn gọi Tố Tâm lại, lấy khăn tay ra xoa xoa tay, "Em và Đoàn Đoàn ăn cơm trước, khả năng anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến!"Nghe Phó Kiến Văn nói như vậy, tâm tư Tố Tâm đột nhiên liền thót lên tới cổ họng.Cô nhìn Phó Kiến Văn ung dung thong thả chà xát tay, tiện tay đem cục giấy ném vào thùng rác, Tố Tâm há miệng nhưng không nói được gì.Đoàn Đoàn không hiểu vì sao nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.Phó Kiến Văn đi tới bên người Tố Tâm, mở miệng nói với cô: "Đêm nay khả năng không về được, không cần lo lắng, hôn lễ còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, em chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ, trễ nhất buổi tối ngày mai anh sẽ trở lại, chớ suy nghĩ lung tung."Tố Tâm kéo lấy ống tay áo của Phó Kiến Văn không buông tay, xế chiều hôm nay người đàn ông kia đến tìm Phó Kiến Văn, tuy rằng Tố Tâm không quen biết nhưng nhìn khí chất có thể đoán ra được là quân nhân!Trên người quân nhân đều có loại huyết khí riêng thuộc về họ, rất dễ dàng phân biệt.Bọn họ nói chuyện, Tố Tâm không biết là nói cái gì, nhưng buổi tối có người đến gõ cửa, Phó Kiến Văn lại muốn đi, liên hệ với nhau, Tố Tâm luôn cảm thấy Phó Kiến Văn muốn làm chuyện nguy hiểm gì!Giống như là lần trước ở Dubai cứu Tần Triết, sau đó đem bọn họ rơi vào hiểm địa.Thấy Tố Tâm đỏ cả vành mắt, Phó Kiến Văn sợ hù đến Đoàn Đoàn, ang mỉm cười ôm lấy Tố Tâm đi ra khỏi phòng ăn, đứng ở gần vị trí phòng khách...Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế nhỏ, duỗi dài cổ hướng về phía bên ngoài phòng ăn để xem, lại cái gì đều không nhìn thấy."Đừng sợ! Không phải là chuyện gì nguy hiểm! Yên tâm!" Phó Kiến Văn hướng về phía Tố Tâm bảo đảm."Em cùng anh đi mở cửa!" thái độ của Tố Tâm vô cùng kiên quyết.Phó Kiến Văn dùng sức nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở bên môi hôn một cái, thỏa hiệp...
Lúc nhỏ bé chạy về chuẩn bị lấy chén thứ ba, một tay Phó Kiến Văn bưng bát cơm của Đoàn Đoàn, một tay bưng món ăn cuối cùng lướt qua người Đoàn Đoàn, không thèm để ý đến nhóc...
Đoàn Đoàn ngẩn ra một cái, sau đó thấy Tố Tâm đi ra, được mẹ ủy thác cho cầm đôi đũa, nhóc lại vui vẻ cộc cộc cộc đi theo Tố Tâm cùng đi đến bên cạnh bàn ăn.
Tố Tâm mới vừa đem Đoàn Đoàn ôm lấy ngồi ở trên ghế, chuông cửa liền vang lên.
Tố Tâm theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, tim đập không khỏi lệch mấy nhịp.
Hôm nay một ngày chuông cửa vang ba lần, một lần so với một lần khiến cho Tố Tâm bất an hơn.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết có chuyện không hay sắp xảy ra, cô không muốn để cho Phó Kiến Văn đi mở cửa.
"Em đi mở cửa!" Tố Tâm nói.
"Tiểu Tâm!" Phó Kiến Văn gọi Tố Tâm lại, lấy khăn tay ra xoa xoa tay, "Em và Đoàn Đoàn ăn cơm trước, khả năng anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến!"
Nghe Phó Kiến Văn nói như vậy, tâm tư Tố Tâm đột nhiên liền thót lên tới cổ họng.
Cô nhìn Phó Kiến Văn ung dung thong thả chà xát tay, tiện tay đem cục giấy ném vào thùng rác, Tố Tâm há miệng nhưng không nói được gì.
Đoàn Đoàn không hiểu vì sao nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.
Phó Kiến Văn đi tới bên người Tố Tâm, mở miệng nói với cô: "Đêm nay khả năng không về được, không cần lo lắng, hôn lễ còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, em chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ, trễ nhất buổi tối ngày mai anh sẽ trở lại, chớ suy nghĩ lung tung."
Tố Tâm kéo lấy ống tay áo của Phó Kiến Văn không buông tay, xế chiều hôm nay người đàn ông kia đến tìm Phó Kiến Văn, tuy rằng Tố Tâm không quen biết nhưng nhìn khí chất có thể đoán ra được là quân nhân!
Trên người quân nhân đều có loại huyết khí riêng thuộc về họ, rất dễ dàng phân biệt.
Bọn họ nói chuyện, Tố Tâm không biết là nói cái gì, nhưng buổi tối có người đến gõ cửa, Phó Kiến Văn lại muốn đi, liên hệ với nhau, Tố Tâm luôn cảm thấy Phó Kiến Văn muốn làm chuyện nguy hiểm gì!
Giống như là lần trước ở Dubai cứu Tần Triết, sau đó đem bọn họ rơi vào hiểm địa.
Thấy Tố Tâm đỏ cả vành mắt, Phó Kiến Văn sợ hù đến Đoàn Đoàn, ang mỉm cười ôm lấy Tố Tâm đi ra khỏi phòng ăn, đứng ở gần vị trí phòng khách...
Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế nhỏ, duỗi dài cổ hướng về phía bên ngoài phòng ăn để xem, lại cái gì đều không nhìn thấy.
"Đừng sợ! Không phải là chuyện gì nguy hiểm! Yên tâm!" Phó Kiến Văn hướng về phía Tố Tâm bảo đảm.
"Em cùng anh đi mở cửa!" thái độ của Tố Tâm vô cùng kiên quyết.
Phó Kiến Văn dùng sức nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở bên môi hôn một cái, thỏa hiệp...
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Lúc nhỏ bé chạy về chuẩn bị lấy chén thứ ba, một tay Phó Kiến Văn bưng bát cơm của Đoàn Đoàn, một tay bưng món ăn cuối cùng lướt qua người Đoàn Đoàn, không thèm để ý đến nhóc...Đoàn Đoàn ngẩn ra một cái, sau đó thấy Tố Tâm đi ra, được mẹ ủy thác cho cầm đôi đũa, nhóc lại vui vẻ cộc cộc cộc đi theo Tố Tâm cùng đi đến bên cạnh bàn ăn.Tố Tâm mới vừa đem Đoàn Đoàn ôm lấy ngồi ở trên ghế, chuông cửa liền vang lên.Tố Tâm theo bản năng nhìn về phía Phó Kiến Văn, tim đập không khỏi lệch mấy nhịp.Hôm nay một ngày chuông cửa vang ba lần, một lần so với một lần khiến cho Tố Tâm bất an hơn.Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết có chuyện không hay sắp xảy ra, cô không muốn để cho Phó Kiến Văn đi mở cửa."Em đi mở cửa!" Tố Tâm nói."Tiểu Tâm!" Phó Kiến Văn gọi Tố Tâm lại, lấy khăn tay ra xoa xoa tay, "Em và Đoàn Đoàn ăn cơm trước, khả năng anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến!"Nghe Phó Kiến Văn nói như vậy, tâm tư Tố Tâm đột nhiên liền thót lên tới cổ họng.Cô nhìn Phó Kiến Văn ung dung thong thả chà xát tay, tiện tay đem cục giấy ném vào thùng rác, Tố Tâm há miệng nhưng không nói được gì.Đoàn Đoàn không hiểu vì sao nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.Phó Kiến Văn đi tới bên người Tố Tâm, mở miệng nói với cô: "Đêm nay khả năng không về được, không cần lo lắng, hôn lễ còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, em chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ, trễ nhất buổi tối ngày mai anh sẽ trở lại, chớ suy nghĩ lung tung."Tố Tâm kéo lấy ống tay áo của Phó Kiến Văn không buông tay, xế chiều hôm nay người đàn ông kia đến tìm Phó Kiến Văn, tuy rằng Tố Tâm không quen biết nhưng nhìn khí chất có thể đoán ra được là quân nhân!Trên người quân nhân đều có loại huyết khí riêng thuộc về họ, rất dễ dàng phân biệt.Bọn họ nói chuyện, Tố Tâm không biết là nói cái gì, nhưng buổi tối có người đến gõ cửa, Phó Kiến Văn lại muốn đi, liên hệ với nhau, Tố Tâm luôn cảm thấy Phó Kiến Văn muốn làm chuyện nguy hiểm gì!Giống như là lần trước ở Dubai cứu Tần Triết, sau đó đem bọn họ rơi vào hiểm địa.Thấy Tố Tâm đỏ cả vành mắt, Phó Kiến Văn sợ hù đến Đoàn Đoàn, ang mỉm cười ôm lấy Tố Tâm đi ra khỏi phòng ăn, đứng ở gần vị trí phòng khách...Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế nhỏ, duỗi dài cổ hướng về phía bên ngoài phòng ăn để xem, lại cái gì đều không nhìn thấy."Đừng sợ! Không phải là chuyện gì nguy hiểm! Yên tâm!" Phó Kiến Văn hướng về phía Tố Tâm bảo đảm."Em cùng anh đi mở cửa!" thái độ của Tố Tâm vô cùng kiên quyết.Phó Kiến Văn dùng sức nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở bên môi hôn một cái, thỏa hiệp...