Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1218: Đoàn Đoàn rất vui vẻ
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm lấy từ trong tủ lạnh ra một bình sữa bò cùng bánh gatô hạnh nhân, con mèo Anh lông ngắn thấy Tố Tâm lấy đồ ăn ra cũng vội vàng đi theo, Miêu Miêu kêu rồi chạy đến dưới chân Tố Tâm, giơ lên chân trước lên bới chân của Tố Tâm ra, muốn hướng về nữ chủ nhân lấy một miếng đồ ăn.Tố Tâm không để ý tới con mèo Anh lông ngắn này, cô dùng chân đẩy thân thể to mọng của nó ra, nhanh chóng chạy ra, đưa cho Phó Kiến Văn: "Anh còn chưa ăn bữa tối, lót dạ một!"Phó Kiến Văn đưa tay tiếp nhận, ngũ quan tuấn mỹ cương nghị đều là ý cười, gật đầu: "Được!"Tố Tâm đứng ở bên trong cửa, nhìn theo thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn lên chiếc xe quân vụ màu đen kia, không nhịn được nhấc chân chạy chậm đến, mắt thấy chiếc kia quân vụ kia biến mất ở trong tầm mắt, nước mắt của cô thiếu một chút nữa thì lao ra.Một loại cảm giác vô lực cùng sợ hãi mãnh liệt nổi lên trong cơ thể của Tố Tâm, phảng phất như mây đen bão táp sắp kéo tới.Không dám để cho Đoàn Đoàn một người ở phòng ăn đợi lâu, Tố Tâm trở lại, cô đóng cửa lại, thấy con mèo Anh lông ngắn bỗng nhiên ngồi ở cửa nhà, đuôi co ro, một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tố Tâm.Tố Tâm nắm chặt chốt cửa, cái trán chống ở cửa để điều chỉnh tâm tình sau đó mới cười chạy chậm tiến vào phòng ăn, xoa xoa hai tay, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ..."Bên ngoài lạnh lắm! Đông đông cả người rồi!" Tố Tâm cười dùng hai cái tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lên, "Đoàn Đoàn giúp mẹ sưởi ấm có được hay không!"Đoàn Đoàn cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ che ở trên bàn tay lớn của Tố Tâm, dùng tay và gương mặt nhỏ giúp mẹ đỡ lạnh.Cái trán của Tố Tâm cùng cái trán của Đoàn Đoàn giằng co, cô thấp giọng mở miệng: "Hôm nay ba ba không ở, một lúc nữa Đoàn Đoàn cùng mẹ đi đên đài truyền hình Tấn Giang một chuyến, cùng mẹ ghi hình có được hay không! Buổi tối Đoàn Đoàn còn có thể ngủ cùng mẹ ở giường lớn, có được hay không!"Nhỏ bé vừa nghe nói có thể ngủ cùng Tố Tâm, vô cùng vui vẻ, cơm tối ăn hơn một bát, không chút ý thức nào về việc đêm nay ba ba đi đâu mà không trở lại.
Tố Tâm lấy từ trong tủ lạnh ra một bình sữa bò cùng bánh gatô hạnh nhân, con mèo Anh lông ngắn thấy Tố Tâm lấy đồ ăn ra cũng vội vàng đi theo, Miêu Miêu kêu rồi chạy đến dưới chân Tố Tâm, giơ lên chân trước lên bới chân của Tố Tâm ra, muốn hướng về nữ chủ nhân lấy một miếng đồ ăn.
Tố Tâm không để ý tới con mèo Anh lông ngắn này, cô dùng chân đẩy thân thể to mọng của nó ra, nhanh chóng chạy ra, đưa cho Phó Kiến Văn: "Anh còn chưa ăn bữa tối, lót dạ một!"
Phó Kiến Văn đưa tay tiếp nhận, ngũ quan tuấn mỹ cương nghị đều là ý cười, gật đầu: "Được!"
Tố Tâm đứng ở bên trong cửa, nhìn theo thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn lên chiếc xe quân vụ màu đen kia, không nhịn được nhấc chân chạy chậm đến, mắt thấy chiếc kia quân vụ kia biến mất ở trong tầm mắt, nước mắt của cô thiếu một chút nữa thì lao ra.
Một loại cảm giác vô lực cùng sợ hãi mãnh liệt nổi lên trong cơ thể của Tố Tâm, phảng phất như mây đen bão táp sắp kéo tới.
Không dám để cho Đoàn Đoàn một người ở phòng ăn đợi lâu, Tố Tâm trở lại, cô đóng cửa lại, thấy con mèo Anh lông ngắn bỗng nhiên ngồi ở cửa nhà, đuôi co ro, một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tố Tâm.
Tố Tâm nắm chặt chốt cửa, cái trán chống ở cửa để điều chỉnh tâm tình sau đó mới cười chạy chậm tiến vào phòng ăn, xoa xoa hai tay, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ...
"Bên ngoài lạnh lắm! Đông đông cả người rồi!" Tố Tâm cười dùng hai cái tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lên, "Đoàn Đoàn giúp mẹ sưởi ấm có được hay không!"
Đoàn Đoàn cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ che ở trên bàn tay lớn của Tố Tâm, dùng tay và gương mặt nhỏ giúp mẹ đỡ lạnh.
Cái trán của Tố Tâm cùng cái trán của Đoàn Đoàn giằng co, cô thấp giọng mở miệng: "Hôm nay ba ba không ở, một lúc nữa Đoàn Đoàn cùng mẹ đi đên đài truyền hình Tấn Giang một chuyến, cùng mẹ ghi hình có được hay không! Buổi tối Đoàn Đoàn còn có thể ngủ cùng mẹ ở giường lớn, có được hay không!"
Nhỏ bé vừa nghe nói có thể ngủ cùng Tố Tâm, vô cùng vui vẻ, cơm tối ăn hơn một bát, không chút ý thức nào về việc đêm nay ba ba đi đâu mà không trở lại.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm lấy từ trong tủ lạnh ra một bình sữa bò cùng bánh gatô hạnh nhân, con mèo Anh lông ngắn thấy Tố Tâm lấy đồ ăn ra cũng vội vàng đi theo, Miêu Miêu kêu rồi chạy đến dưới chân Tố Tâm, giơ lên chân trước lên bới chân của Tố Tâm ra, muốn hướng về nữ chủ nhân lấy một miếng đồ ăn.Tố Tâm không để ý tới con mèo Anh lông ngắn này, cô dùng chân đẩy thân thể to mọng của nó ra, nhanh chóng chạy ra, đưa cho Phó Kiến Văn: "Anh còn chưa ăn bữa tối, lót dạ một!"Phó Kiến Văn đưa tay tiếp nhận, ngũ quan tuấn mỹ cương nghị đều là ý cười, gật đầu: "Được!"Tố Tâm đứng ở bên trong cửa, nhìn theo thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn lên chiếc xe quân vụ màu đen kia, không nhịn được nhấc chân chạy chậm đến, mắt thấy chiếc kia quân vụ kia biến mất ở trong tầm mắt, nước mắt của cô thiếu một chút nữa thì lao ra.Một loại cảm giác vô lực cùng sợ hãi mãnh liệt nổi lên trong cơ thể của Tố Tâm, phảng phất như mây đen bão táp sắp kéo tới.Không dám để cho Đoàn Đoàn một người ở phòng ăn đợi lâu, Tố Tâm trở lại, cô đóng cửa lại, thấy con mèo Anh lông ngắn bỗng nhiên ngồi ở cửa nhà, đuôi co ro, một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tố Tâm.Tố Tâm nắm chặt chốt cửa, cái trán chống ở cửa để điều chỉnh tâm tình sau đó mới cười chạy chậm tiến vào phòng ăn, xoa xoa hai tay, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ..."Bên ngoài lạnh lắm! Đông đông cả người rồi!" Tố Tâm cười dùng hai cái tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lên, "Đoàn Đoàn giúp mẹ sưởi ấm có được hay không!"Đoàn Đoàn cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ che ở trên bàn tay lớn của Tố Tâm, dùng tay và gương mặt nhỏ giúp mẹ đỡ lạnh.Cái trán của Tố Tâm cùng cái trán của Đoàn Đoàn giằng co, cô thấp giọng mở miệng: "Hôm nay ba ba không ở, một lúc nữa Đoàn Đoàn cùng mẹ đi đên đài truyền hình Tấn Giang một chuyến, cùng mẹ ghi hình có được hay không! Buổi tối Đoàn Đoàn còn có thể ngủ cùng mẹ ở giường lớn, có được hay không!"Nhỏ bé vừa nghe nói có thể ngủ cùng Tố Tâm, vô cùng vui vẻ, cơm tối ăn hơn một bát, không chút ý thức nào về việc đêm nay ba ba đi đâu mà không trở lại.