Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1264: Một hồi triền miên
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trong bóng tối, đôi mắt ban đầu còn lộ ra ủ rũ của Tố Tâm càng ngày càng trong trẻo...Cô đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt, con mắt đảo qua môi mỏng khêu gợi của anh, không nhịn được tới gần: “không phải là anh luôn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ gì đó sao! Làm sao nhìn không ra, em đây là... đang câu dẫn anh!”Hầu kết Phó Kiến Văn động lợi hại, Tố Tâm có thể nhận ra được.Tay nhỏ của Tố Tâm siết chặt áo phía sau lưng của Phó Kiến Văn, cô c*n m** d***, nói ra lời nói như vậy kỳ thực trong lòng của cô cảm thấy có phần ngượng ngùng, thậm chí là xấu hổ.Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn khẽ v**t v* khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm, ngón cái ma sát môi của cô, sau đó nâng cằm của cô lên, hôn vào miệng nhỏ, một cái tay khác chui vào trong vạt áo của cô.Bây giờ quả thực Tố Tâm như tiểu yêu tinh câu dẫn người khác.Răng môi đụng vào nhau, nước bọt giao hòa, Phó Kiến Văn khắc chế không được vươn mình đem người ép dưới thân thể, anh trói lại cái ót của Tố Tâm, hôn sâu hơn, trong lòng bàn tay tất cả đều là sợi tóc giống như tơ lụa của Tố Tâm.Nhiệt độ môi lưỡi của Phó Kiến Văn, nóng bỏng doạ người.Nụ hôn kia dường như mưa dông gió giật, kịch liệt khiến cho Tố Tâm chịu không chịu.Phảng phất như trong nháy mắt liền bị lấy hết không khí, gần như nghẹt thở, hôn đến thâm nhập...Cả người Tố Tâm như nhũn ra, những tiếng nghẹn ngào đều bị Phó Kiến Văn nuốt vào!Bị Phó Kiến Văn ép dưới thân thể, căn bản Tố Tâm cũng không có đường lui, cô siết chặt áo của anh, cong người lên muốn đẩy Phó Kiến Văn lên một chút, để cho lá phổi của cô có chút không khí để thở.Tố Tâm bị nụ hôn kịch liệt đến đầu phát trướng, trống rỗng, chỉ còn dư lại cảm quan mãnh liệt.Phó Kiến Văn cướp đoạt càng thêm cuồng liệt, một cái tay xuyên qua eo nhỏ...Một trận triền miên, khiến cho trên người hai người đều đã có một tầng mồ hôi nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối Phó Kiến Văn đều không có chân chính muốn Tố Tâm.
Trong bóng tối, đôi mắt ban đầu còn lộ ra ủ rũ của Tố Tâm càng ngày càng trong trẻo...
Cô đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt, con mắt đảo qua môi mỏng khêu gợi của anh, không nhịn được tới gần: “không phải là anh luôn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ gì đó sao! Làm sao nhìn không ra, em đây là... đang câu dẫn anh!”
Hầu kết Phó Kiến Văn động lợi hại, Tố Tâm có thể nhận ra được.
Tay nhỏ của Tố Tâm siết chặt áo phía sau lưng của Phó Kiến Văn, cô c*n m** d***, nói ra lời nói như vậy kỳ thực trong lòng của cô cảm thấy có phần ngượng ngùng, thậm chí là xấu hổ.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn khẽ v**t v* khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm, ngón cái ma sát môi của cô, sau đó nâng cằm của cô lên, hôn vào miệng nhỏ, một cái tay khác chui vào trong vạt áo của cô.
Bây giờ quả thực Tố Tâm như tiểu yêu tinh câu dẫn người khác.
Răng môi đụng vào nhau, nước bọt giao hòa, Phó Kiến Văn khắc chế không được vươn mình đem người ép dưới thân thể, anh trói lại cái ót của Tố Tâm, hôn sâu hơn, trong lòng bàn tay tất cả đều là sợi tóc giống như tơ lụa của Tố Tâm.
Nhiệt độ môi lưỡi của Phó Kiến Văn, nóng bỏng doạ người.
Nụ hôn kia dường như mưa dông gió giật, kịch liệt khiến cho Tố Tâm chịu không chịu.
Phảng phất như trong nháy mắt liền bị lấy hết không khí, gần như nghẹt thở, hôn đến thâm nhập...
Cả người Tố Tâm như nhũn ra, những tiếng nghẹn ngào đều bị Phó Kiến Văn nuốt vào!
Bị Phó Kiến Văn ép dưới thân thể, căn bản Tố Tâm cũng không có đường lui, cô siết chặt áo của anh, cong người lên muốn đẩy Phó Kiến Văn lên một chút, để cho lá phổi của cô có chút không khí để thở.
Tố Tâm bị nụ hôn kịch liệt đến đầu phát trướng, trống rỗng, chỉ còn dư lại cảm quan mãnh liệt.
Phó Kiến Văn cướp đoạt càng thêm cuồng liệt, một cái tay xuyên qua eo nhỏ...
Một trận triền miên, khiến cho trên người hai người đều đã có một tầng mồ hôi nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối Phó Kiến Văn đều không có chân chính muốn Tố Tâm.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trong bóng tối, đôi mắt ban đầu còn lộ ra ủ rũ của Tố Tâm càng ngày càng trong trẻo...Cô đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt, con mắt đảo qua môi mỏng khêu gợi của anh, không nhịn được tới gần: “không phải là anh luôn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ gì đó sao! Làm sao nhìn không ra, em đây là... đang câu dẫn anh!”Hầu kết Phó Kiến Văn động lợi hại, Tố Tâm có thể nhận ra được.Tay nhỏ của Tố Tâm siết chặt áo phía sau lưng của Phó Kiến Văn, cô c*n m** d***, nói ra lời nói như vậy kỳ thực trong lòng của cô cảm thấy có phần ngượng ngùng, thậm chí là xấu hổ.Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn khẽ v**t v* khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm, ngón cái ma sát môi của cô, sau đó nâng cằm của cô lên, hôn vào miệng nhỏ, một cái tay khác chui vào trong vạt áo của cô.Bây giờ quả thực Tố Tâm như tiểu yêu tinh câu dẫn người khác.Răng môi đụng vào nhau, nước bọt giao hòa, Phó Kiến Văn khắc chế không được vươn mình đem người ép dưới thân thể, anh trói lại cái ót của Tố Tâm, hôn sâu hơn, trong lòng bàn tay tất cả đều là sợi tóc giống như tơ lụa của Tố Tâm.Nhiệt độ môi lưỡi của Phó Kiến Văn, nóng bỏng doạ người.Nụ hôn kia dường như mưa dông gió giật, kịch liệt khiến cho Tố Tâm chịu không chịu.Phảng phất như trong nháy mắt liền bị lấy hết không khí, gần như nghẹt thở, hôn đến thâm nhập...Cả người Tố Tâm như nhũn ra, những tiếng nghẹn ngào đều bị Phó Kiến Văn nuốt vào!Bị Phó Kiến Văn ép dưới thân thể, căn bản Tố Tâm cũng không có đường lui, cô siết chặt áo của anh, cong người lên muốn đẩy Phó Kiến Văn lên một chút, để cho lá phổi của cô có chút không khí để thở.Tố Tâm bị nụ hôn kịch liệt đến đầu phát trướng, trống rỗng, chỉ còn dư lại cảm quan mãnh liệt.Phó Kiến Văn cướp đoạt càng thêm cuồng liệt, một cái tay xuyên qua eo nhỏ...Một trận triền miên, khiến cho trên người hai người đều đã có một tầng mồ hôi nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối Phó Kiến Văn đều không có chân chính muốn Tố Tâm.