Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1267: Đi trông coi
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đêm cungTại một căn phòng dưới lòng đất, Lục Tân Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay kéo lên đến khuỷu tay, trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được vết máu còn chưa được rửa sạch sẽ.Anh ta dựa cửa, vứt đầu mẩu thuốc lá ở trong tay xuống đất, dùng mũi chân vê diệt sau đó móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo nhưng không có lấy điếu thuốc ra, dùng sức nắm một cái mới phát hiện trong hộp điếu thuốc lá đã không còn điếu nào.Lục Tân Nam vò hộp thuốc lá ở trong tay, tiện tay ném ở một bên, không còn điếu thuốc lá tâm tình có phần buồn bực, anh ta nghiêng đầu hỏi hai người thủ hạ của Đường Tranh đang canh giữ ở cửa thang máy: “Có thuốc lá không!”Bên trong giọng nói của Lục Tân Nam tất cả đều là là khàn đục.Trong đó một người gật gật, sau đó đem hộp thuốc lá của chính mình móc ra đưa cho Lục Tân Nam, có chút ngượng ngùng: “Lục tổng, thuốc lá của tôi không thể nào tốt...”Người kia hai tay đưa hộp thuốc lá lên, tầm mắt của Lục Tân Nam quét qua, cười khẽ: “So với không có thì quý hơn rồi”“Cái kia... Lục tổng, ngài tự cầm lấy ra!” Người kia trung thực mở miệng.Con mắt của Lục Tân Nam quét qua người đàn ông vóc người khôi ngô tuấn tú đứng ở trước mặt mình, Đường Tranh xác thực sẽ chọn người, đã là thủ hạ thì cũng không cần lưu ý đến vẻ ngoài, thành thật trung thành mới là quan trọng nhất.Lục Tân Nam rút ra một điếu thuốc, sau đó trả lại trở lại, lấy ra cái bật lửa, đè xuống, ánh lửa chập chờn yếu ớt khiến cho gương mặt thâm thuý của Lục Tân Nam lúc sáng lúc tối.Thu rồi cái bật lửa lại, Lục Tân Nam đem điếu thuốc lá ở khóe môi dời đi, làn khói tản đi sau đó anh ta nói với người đàn ông vừa nãy còn đứng ở trước mặt mình: “Đi trông coi!”
Đêm cung
Tại một căn phòng dưới lòng đất, Lục Tân Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay kéo lên đến khuỷu tay, trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được vết máu còn chưa được rửa sạch sẽ.
Anh ta dựa cửa, vứt đầu mẩu thuốc lá ở trong tay xuống đất, dùng mũi chân vê diệt sau đó móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo nhưng không có lấy điếu thuốc ra, dùng sức nắm một cái mới phát hiện trong hộp điếu thuốc lá đã không còn điếu nào.
Lục Tân Nam vò hộp thuốc lá ở trong tay, tiện tay ném ở một bên, không còn điếu thuốc lá tâm tình có phần buồn bực, anh ta nghiêng đầu hỏi hai người thủ hạ của Đường Tranh đang canh giữ ở cửa thang máy: “Có thuốc lá không!”
Bên trong giọng nói của Lục Tân Nam tất cả đều là là khàn đục.
Trong đó một người gật gật, sau đó đem hộp thuốc lá của chính mình móc ra đưa cho Lục Tân Nam, có chút ngượng ngùng: “Lục tổng, thuốc lá của tôi không thể nào tốt...”
Người kia hai tay đưa hộp thuốc lá lên, tầm mắt của Lục Tân Nam quét qua, cười khẽ: “So với không có thì quý hơn rồi”
“Cái kia... Lục tổng, ngài tự cầm lấy ra!” Người kia trung thực mở miệng.
Con mắt của Lục Tân Nam quét qua người đàn ông vóc người khôi ngô tuấn tú đứng ở trước mặt mình, Đường Tranh xác thực sẽ chọn người, đã là thủ hạ thì cũng không cần lưu ý đến vẻ ngoài, thành thật trung thành mới là quan trọng nhất.
Lục Tân Nam rút ra một điếu thuốc, sau đó trả lại trở lại, lấy ra cái bật lửa, đè xuống, ánh lửa chập chờn yếu ớt khiến cho gương mặt thâm thuý của Lục Tân Nam lúc sáng lúc tối.
Thu rồi cái bật lửa lại, Lục Tân Nam đem điếu thuốc lá ở khóe môi dời đi, làn khói tản đi sau đó anh ta nói với người đàn ông vừa nãy còn đứng ở trước mặt mình: “Đi trông coi!”
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đêm cungTại một căn phòng dưới lòng đất, Lục Tân Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay kéo lên đến khuỷu tay, trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được vết máu còn chưa được rửa sạch sẽ.Anh ta dựa cửa, vứt đầu mẩu thuốc lá ở trong tay xuống đất, dùng mũi chân vê diệt sau đó móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo nhưng không có lấy điếu thuốc ra, dùng sức nắm một cái mới phát hiện trong hộp điếu thuốc lá đã không còn điếu nào.Lục Tân Nam vò hộp thuốc lá ở trong tay, tiện tay ném ở một bên, không còn điếu thuốc lá tâm tình có phần buồn bực, anh ta nghiêng đầu hỏi hai người thủ hạ của Đường Tranh đang canh giữ ở cửa thang máy: “Có thuốc lá không!”Bên trong giọng nói của Lục Tân Nam tất cả đều là là khàn đục.Trong đó một người gật gật, sau đó đem hộp thuốc lá của chính mình móc ra đưa cho Lục Tân Nam, có chút ngượng ngùng: “Lục tổng, thuốc lá của tôi không thể nào tốt...”Người kia hai tay đưa hộp thuốc lá lên, tầm mắt của Lục Tân Nam quét qua, cười khẽ: “So với không có thì quý hơn rồi”“Cái kia... Lục tổng, ngài tự cầm lấy ra!” Người kia trung thực mở miệng.Con mắt của Lục Tân Nam quét qua người đàn ông vóc người khôi ngô tuấn tú đứng ở trước mặt mình, Đường Tranh xác thực sẽ chọn người, đã là thủ hạ thì cũng không cần lưu ý đến vẻ ngoài, thành thật trung thành mới là quan trọng nhất.Lục Tân Nam rút ra một điếu thuốc, sau đó trả lại trở lại, lấy ra cái bật lửa, đè xuống, ánh lửa chập chờn yếu ớt khiến cho gương mặt thâm thuý của Lục Tân Nam lúc sáng lúc tối.Thu rồi cái bật lửa lại, Lục Tân Nam đem điếu thuốc lá ở khóe môi dời đi, làn khói tản đi sau đó anh ta nói với người đàn ông vừa nãy còn đứng ở trước mặt mình: “Đi trông coi!”