Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1282: Thở phào nhẹ nhõm

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trên trán chính là hô hấp nsong bỏng của Phó Kiến Văn vừa nãy, Tố Tân nhìn qua Phó Kiến Văn, đôi mắt long lanh rực rỡ so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, cô nín cười mở miệng: “Không thể lại hôn nữa rồi, lại hôn nữa, em không cầm giữ được sẽ đem anh đánh gục mất!”Phó Kiến Văn không nhịn được phát ra tiếng cười nhẹ, đem người ôm càng chặt hơn: “Ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục!”“Leng keng —— leng keng ——”Nghe được tiếng chuông cửa, thân thể Tố Tâm bỗng căng thẳng.Bầu không khí ngọt ngào bị cắt đứt, Tố Tâm siết chặt cổ áo của Phó Kiến Văn.“Anh đi xem xem...” Phó Kiến Văn vỗ vỗ cái mông của Tố Tâm.Tố Tâm chau mày c*n m** d***, đối với chuyện đột nhiên có người gọi chuông cửa đã có ám ảnh trong lòng, sợ có người tới là tìm Phó Kiến Văn, sau đó lại có phiền phức quấn lấy Phó Kiến Văn.“Em đi!” Tố Tâm đứng dậy từ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn tim đập, nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn sau đó mới đi ra cửa.Tố Tâm không có trực tiếp mở cửa, cô theo mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lục Tân Nam đang đứng ở bên ngoài, anh ta đang hít thật sâu một hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó ném điếu thuốc lá xuống dưới bậc thang, khóe môi thở ra làn khói, anh ta lại đưa tay đi muốn nhấn chuông cửa.Cửa mở ra.Lục Tân Nam nhìn thấy Tố Tâm, mở miệng: “Tôi đến tìm Lão Phó!”Tố Tâm tựa hồ có thể thấy rõ được Lục Tân Nam là một đêm không ngủ, giữa lông mày mang theo uể oải, bên trong con mắt là tia máu đỏ nồng đượm, góc cạnh dưới cằm cũng là những sợi dâu nhỏ mới mọc lên.Là Lục Tân Nam, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, cô tránh khỏi cửa ra vào: “Kiến Văn đang ở phòng ăn ăn cơm, nếu như chưa có ăn cơm thì cùng nhau ăn một chút!”

Trên trán chính là hô hấp nsong bỏng của Phó Kiến Văn vừa nãy, Tố Tân nhìn qua Phó Kiến Văn, đôi mắt long lanh rực rỡ so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, cô nín cười mở miệng: “Không thể lại hôn nữa rồi, lại hôn nữa, em không cầm giữ được sẽ đem anh đánh gục mất!”

Phó Kiến Văn không nhịn được phát ra tiếng cười nhẹ, đem người ôm càng chặt hơn: “Ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục!”

“Leng keng —— leng keng ——”

Nghe được tiếng chuông cửa, thân thể Tố Tâm bỗng căng thẳng.

Bầu không khí ngọt ngào bị cắt đứt, Tố Tâm siết chặt cổ áo của Phó Kiến Văn.

“Anh đi xem xem...” Phó Kiến Văn vỗ vỗ cái mông của Tố Tâm.

Tố Tâm chau mày c*n m** d***, đối với chuyện đột nhiên có người gọi chuông cửa đã có ám ảnh trong lòng, sợ có người tới là tìm Phó Kiến Văn, sau đó lại có phiền phức quấn lấy Phó Kiến Văn.

“Em đi!” Tố Tâm đứng dậy từ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn tim đập, nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn sau đó mới đi ra cửa.

Tố Tâm không có trực tiếp mở cửa, cô theo mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lục Tân Nam đang đứng ở bên ngoài, anh ta đang hít thật sâu một hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó ném điếu thuốc lá xuống dưới bậc thang, khóe môi thở ra làn khói, anh ta lại đưa tay đi muốn nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra.

Lục Tân Nam nhìn thấy Tố Tâm, mở miệng: “Tôi đến tìm Lão Phó!”

Tố Tâm tựa hồ có thể thấy rõ được Lục Tân Nam là một đêm không ngủ, giữa lông mày mang theo uể oải, bên trong con mắt là tia máu đỏ nồng đượm, góc cạnh dưới cằm cũng là những sợi dâu nhỏ mới mọc lên.

Là Lục Tân Nam, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, cô tránh khỏi cửa ra vào: “Kiến Văn đang ở phòng ăn ăn cơm, nếu như chưa có ăn cơm thì cùng nhau ăn một chút!”

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trên trán chính là hô hấp nsong bỏng của Phó Kiến Văn vừa nãy, Tố Tân nhìn qua Phó Kiến Văn, đôi mắt long lanh rực rỡ so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, cô nín cười mở miệng: “Không thể lại hôn nữa rồi, lại hôn nữa, em không cầm giữ được sẽ đem anh đánh gục mất!”Phó Kiến Văn không nhịn được phát ra tiếng cười nhẹ, đem người ôm càng chặt hơn: “Ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục!”“Leng keng —— leng keng ——”Nghe được tiếng chuông cửa, thân thể Tố Tâm bỗng căng thẳng.Bầu không khí ngọt ngào bị cắt đứt, Tố Tâm siết chặt cổ áo của Phó Kiến Văn.“Anh đi xem xem...” Phó Kiến Văn vỗ vỗ cái mông của Tố Tâm.Tố Tâm chau mày c*n m** d***, đối với chuyện đột nhiên có người gọi chuông cửa đã có ám ảnh trong lòng, sợ có người tới là tìm Phó Kiến Văn, sau đó lại có phiền phức quấn lấy Phó Kiến Văn.“Em đi!” Tố Tâm đứng dậy từ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn tim đập, nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn sau đó mới đi ra cửa.Tố Tâm không có trực tiếp mở cửa, cô theo mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lục Tân Nam đang đứng ở bên ngoài, anh ta đang hít thật sâu một hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó ném điếu thuốc lá xuống dưới bậc thang, khóe môi thở ra làn khói, anh ta lại đưa tay đi muốn nhấn chuông cửa.Cửa mở ra.Lục Tân Nam nhìn thấy Tố Tâm, mở miệng: “Tôi đến tìm Lão Phó!”Tố Tâm tựa hồ có thể thấy rõ được Lục Tân Nam là một đêm không ngủ, giữa lông mày mang theo uể oải, bên trong con mắt là tia máu đỏ nồng đượm, góc cạnh dưới cằm cũng là những sợi dâu nhỏ mới mọc lên.Là Lục Tân Nam, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, cô tránh khỏi cửa ra vào: “Kiến Văn đang ở phòng ăn ăn cơm, nếu như chưa có ăn cơm thì cùng nhau ăn một chút!”

Chương 1282: Thở phào nhẹ nhõm