Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1315: Say rượu

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Từ lần đó ở Dubai, lúc Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn xảy ra tai nạn xe cộ, cô liền suy nghĩ rõ ràng...Người sống phải quý trọng nhất chính là hiện tại, dù sao kẻ nào cũng không biết rồi ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.Dường như Tố Tâm nói, mỗi ngày cô cùng Phó Kiến Văn Điềm Điềm Mật Mật, ngọt ngào cả đời này cũng không đủ, nào có thời gian đi hoài nghi... Đi ghen tuông!“Lại nói...” Tố Tâm vươn tay trái ra đặt dưới vòi cảm ứng nước rửa tay, nhận chút bọt nước, vừa x** n*n hai tay vừa ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm gương nhìn xem Phương Ngôn hai tay ôm lấy cánh tay dựa tường mà đứng, mở miệng cười, “Người khác có ý nghĩ với chồng em, nói rõ chồng em ưu tú, mà vợ của anh ấy lại là em, này nói lên em là ưu tú nhất!”Phương Ngôn bị luận điệu của Tố Tâm chọc cho cười cười: “Được được được! Em lợi hại! Em ưu tú nhất!”Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Ngôn cuối cùng cũng đã rõ ràng, tại sao mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng người cuối cùng có thể trở thành vợ của Phó Kiến Văn chỉ có Tố Tâm.Tố Tâm rửa tay xong giật hai tấm giấy vệ sinh xoa xoa tay, cùng Phương Ngôn đi ra khỏi phòng rửa tay trở về phòng riêng.Tiếng bước chân của hai người đi xa, một ô vuông trong phòng rửa tay bị đẩy ra, Sở Tầm từ bên trong đi ra...Cô ta cắt một cái đầu ngắn trông có chút mùi vị già giặn, son môi màu đỏ đậm, váy ngắn màu vàng nhạt, eo nhỏ chân dài, mặt trên khoác một chiếc áo khoác, oác khoác lướt xuống khỏi một bên bả vai, một vên treo ở trên vai... Bất cứ lúc nào có thể lướt xuống.Nếu như không phải Sở Tầm đã ở trạng thái say rượu, mặc đồ này nhìn lên nhất định sẽ vô cùng thành thục hào phóng lại không mất vẻ ung dung hoa quý.Giày cao gót đạp ở trên nền đá cẩm thạch trong phòng rửa tay, tiếng bước chân ngổn ngang.

Từ lần đó ở Dubai, lúc Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn xảy ra tai nạn xe cộ, cô liền suy nghĩ rõ ràng...

Người sống phải quý trọng nhất chính là hiện tại, dù sao kẻ nào cũng không biết rồi ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Dường như Tố Tâm nói, mỗi ngày cô cùng Phó Kiến Văn Điềm Điềm Mật Mật, ngọt ngào cả đời này cũng không đủ, nào có thời gian đi hoài nghi... Đi ghen tuông!

“Lại nói...” Tố Tâm vươn tay trái ra đặt dưới vòi cảm ứng nước rửa tay, nhận chút bọt nước, vừa x** n*n hai tay vừa ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm gương nhìn xem Phương Ngôn hai tay ôm lấy cánh tay dựa tường mà đứng, mở miệng cười, “Người khác có ý nghĩ với chồng em, nói rõ chồng em ưu tú, mà vợ của anh ấy lại là em, này nói lên em là ưu tú nhất!”

Phương Ngôn bị luận điệu của Tố Tâm chọc cho cười cười: “Được được được! Em lợi hại! Em ưu tú nhất!”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Ngôn cuối cùng cũng đã rõ ràng, tại sao mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng người cuối cùng có thể trở thành vợ của Phó Kiến Văn chỉ có Tố Tâm.

Tố Tâm rửa tay xong giật hai tấm giấy vệ sinh xoa xoa tay, cùng Phương Ngôn đi ra khỏi phòng rửa tay trở về phòng riêng.

Tiếng bước chân của hai người đi xa, một ô vuông trong phòng rửa tay bị đẩy ra, Sở Tầm từ bên trong đi ra...

Cô ta cắt một cái đầu ngắn trông có chút mùi vị già giặn, son môi màu đỏ đậm, váy ngắn màu vàng nhạt, eo nhỏ chân dài, mặt trên khoác một chiếc áo khoác, oác khoác lướt xuống khỏi một bên bả vai, một vên treo ở trên vai... Bất cứ lúc nào có thể lướt xuống.

Nếu như không phải Sở Tầm đã ở trạng thái say rượu, mặc đồ này nhìn lên nhất định sẽ vô cùng thành thục hào phóng lại không mất vẻ ung dung hoa quý.

Giày cao gót đạp ở trên nền đá cẩm thạch trong phòng rửa tay, tiếng bước chân ngổn ngang.

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Từ lần đó ở Dubai, lúc Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn xảy ra tai nạn xe cộ, cô liền suy nghĩ rõ ràng...Người sống phải quý trọng nhất chính là hiện tại, dù sao kẻ nào cũng không biết rồi ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.Dường như Tố Tâm nói, mỗi ngày cô cùng Phó Kiến Văn Điềm Điềm Mật Mật, ngọt ngào cả đời này cũng không đủ, nào có thời gian đi hoài nghi... Đi ghen tuông!“Lại nói...” Tố Tâm vươn tay trái ra đặt dưới vòi cảm ứng nước rửa tay, nhận chút bọt nước, vừa x** n*n hai tay vừa ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm gương nhìn xem Phương Ngôn hai tay ôm lấy cánh tay dựa tường mà đứng, mở miệng cười, “Người khác có ý nghĩ với chồng em, nói rõ chồng em ưu tú, mà vợ của anh ấy lại là em, này nói lên em là ưu tú nhất!”Phương Ngôn bị luận điệu của Tố Tâm chọc cho cười cười: “Được được được! Em lợi hại! Em ưu tú nhất!”Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Ngôn cuối cùng cũng đã rõ ràng, tại sao mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng người cuối cùng có thể trở thành vợ của Phó Kiến Văn chỉ có Tố Tâm.Tố Tâm rửa tay xong giật hai tấm giấy vệ sinh xoa xoa tay, cùng Phương Ngôn đi ra khỏi phòng rửa tay trở về phòng riêng.Tiếng bước chân của hai người đi xa, một ô vuông trong phòng rửa tay bị đẩy ra, Sở Tầm từ bên trong đi ra...Cô ta cắt một cái đầu ngắn trông có chút mùi vị già giặn, son môi màu đỏ đậm, váy ngắn màu vàng nhạt, eo nhỏ chân dài, mặt trên khoác một chiếc áo khoác, oác khoác lướt xuống khỏi một bên bả vai, một vên treo ở trên vai... Bất cứ lúc nào có thể lướt xuống.Nếu như không phải Sở Tầm đã ở trạng thái say rượu, mặc đồ này nhìn lên nhất định sẽ vô cùng thành thục hào phóng lại không mất vẻ ung dung hoa quý.Giày cao gót đạp ở trên nền đá cẩm thạch trong phòng rửa tay, tiếng bước chân ngổn ngang.

Chương 1315: Say rượu