Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1487: Anh ôm em lên lầu

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn nhìn qua con mắt xinh đẹp của Tố Tâm, lông mi cuốn vểnh lên, đáy mắt tất cả đều là lo lắng.“Thanh Thành cũng còn tốt!” Giọng nói của Phó Kiến Văn thoáng khàn khàn, “Biết Vân Lưu Ly không có chuyện gì, đã an tâm tiếp nhận trị liệu, Thanh Thành nhờ anh gửi lời cảm ơn đến em.”Tố Tâm ôm Phó Kiến Văn càng chặt hơn, cô lắc đầu: “Bởi vì Cố Thanh Thành... Em mới có thể cùng anh sống một cuộc sống như thế, em rất cảm kích anh ta, có thể giúp sức, em đều nguyện ý làm!”Phó Kiến Văn ôm chặt cô vợ nhỏ vào trong ngực, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cô...Chuyện Tố Tâm đi ăn cơm cùng Lý Mục Dương, Đường Tranh cũng tham dự trong đó, lại còn gạt Phó Kiến Văn, này làm cho Phó Kiến Văn rất giận!Cũng còn may Tố Tâm không có chuyện gì!“Về sau không nên bởi vì bất cứ chuyện gì mà gặp lại Lý Mục Dương, biết không!” Phó Kiến Văn siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm, cảnh cáo.Tố Tâm ngửa đầu, đối diện với Phó Kiến Văn, cười ra: “Vâng!”Giọng nói ngọt ngào mập mờ nhu hòa giống như là lông vũ xẹt qua trái tim Phó Kiến Văn, anh đem người ôm ngang lên, khiến cho dép bông màu trắng của Tố Tâm bay ra ngoài.“Nha!” Tố Tâm kinh hô một tiếng, hai tay cuốn lại phần gáy của Phó Kiến Văn, “Đừng, một lúc nữa là dì Lý trở về rồi!”“Bên trong đầu nhỏ của em đều chứa cái khỉ gì đó!” Bên trong giọng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười, “Mang em đi lên lầu xem kinh hỉ anh chuẩn bị cho em!”“Kinh hỉ!” đầu óc Tố Tâm không xoay chuyển được đến, “không phải là anh đến nước Pháp xem Cố Thanh Thành sao! Em còn tưởng rằng... Chuẩn bị kinh hỉ gì gì đó chính là anh muốn mượn cớ để anh không muốn em biết!”“Nói có kinh hỉ liền khẳng định có kinh hỉ!” Phó Kiến Văn dùng ánh mắt ra hiệu về phía rương hành lý nhỏ, “Rương hành lý không nặng, em cầm! Anh ôm em lên lầu!”******Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nha 😘😘😘😘😘😘😘....

Phó Kiến Văn nhìn qua con mắt xinh đẹp của Tố Tâm, lông mi cuốn vểnh lên, đáy mắt tất cả đều là lo lắng.

“Thanh Thành cũng còn tốt!” Giọng nói của Phó Kiến Văn thoáng khàn khàn, “Biết Vân Lưu Ly không có chuyện gì, đã an tâm tiếp nhận trị liệu, Thanh Thành nhờ anh gửi lời cảm ơn đến em.”

Tố Tâm ôm Phó Kiến Văn càng chặt hơn, cô lắc đầu: “Bởi vì Cố Thanh Thành... Em mới có thể cùng anh sống một cuộc sống như thế, em rất cảm kích anh ta, có thể giúp sức, em đều nguyện ý làm!”

Phó Kiến Văn ôm chặt cô vợ nhỏ vào trong ngực, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cô...

Chuyện Tố Tâm đi ăn cơm cùng Lý Mục Dương, Đường Tranh cũng tham dự trong đó, lại còn gạt Phó Kiến Văn, này làm cho Phó Kiến Văn rất giận!

Cũng còn may Tố Tâm không có chuyện gì!

“Về sau không nên bởi vì bất cứ chuyện gì mà gặp lại Lý Mục Dương, biết không!” Phó Kiến Văn siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm, cảnh cáo.

Tố Tâm ngửa đầu, đối diện với Phó Kiến Văn, cười ra: “Vâng!”

Giọng nói ngọt ngào mập mờ nhu hòa giống như là lông vũ xẹt qua trái tim Phó Kiến Văn, anh đem người ôm ngang lên, khiến cho dép bông màu trắng của Tố Tâm bay ra ngoài.

“Nha!” Tố Tâm kinh hô một tiếng, hai tay cuốn lại phần gáy của Phó Kiến Văn, “Đừng, một lúc nữa là dì Lý trở về rồi!”

“Bên trong đầu nhỏ của em đều chứa cái khỉ gì đó!” Bên trong giọng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười, “Mang em đi lên lầu xem kinh hỉ anh chuẩn bị cho em!”

“Kinh hỉ!” đầu óc Tố Tâm không xoay chuyển được đến, “không phải là anh đến nước Pháp xem Cố Thanh Thành sao! Em còn tưởng rằng... Chuẩn bị kinh hỉ gì gì đó chính là anh muốn mượn cớ để anh không muốn em biết!”

“Nói có kinh hỉ liền khẳng định có kinh hỉ!” Phó Kiến Văn dùng ánh mắt ra hiệu về phía rương hành lý nhỏ, “Rương hành lý không nặng, em cầm! Anh ôm em lên lầu!”

******

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nha 😘😘😘😘😘😘😘

....

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn nhìn qua con mắt xinh đẹp của Tố Tâm, lông mi cuốn vểnh lên, đáy mắt tất cả đều là lo lắng.“Thanh Thành cũng còn tốt!” Giọng nói của Phó Kiến Văn thoáng khàn khàn, “Biết Vân Lưu Ly không có chuyện gì, đã an tâm tiếp nhận trị liệu, Thanh Thành nhờ anh gửi lời cảm ơn đến em.”Tố Tâm ôm Phó Kiến Văn càng chặt hơn, cô lắc đầu: “Bởi vì Cố Thanh Thành... Em mới có thể cùng anh sống một cuộc sống như thế, em rất cảm kích anh ta, có thể giúp sức, em đều nguyện ý làm!”Phó Kiến Văn ôm chặt cô vợ nhỏ vào trong ngực, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cô...Chuyện Tố Tâm đi ăn cơm cùng Lý Mục Dương, Đường Tranh cũng tham dự trong đó, lại còn gạt Phó Kiến Văn, này làm cho Phó Kiến Văn rất giận!Cũng còn may Tố Tâm không có chuyện gì!“Về sau không nên bởi vì bất cứ chuyện gì mà gặp lại Lý Mục Dương, biết không!” Phó Kiến Văn siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm, cảnh cáo.Tố Tâm ngửa đầu, đối diện với Phó Kiến Văn, cười ra: “Vâng!”Giọng nói ngọt ngào mập mờ nhu hòa giống như là lông vũ xẹt qua trái tim Phó Kiến Văn, anh đem người ôm ngang lên, khiến cho dép bông màu trắng của Tố Tâm bay ra ngoài.“Nha!” Tố Tâm kinh hô một tiếng, hai tay cuốn lại phần gáy của Phó Kiến Văn, “Đừng, một lúc nữa là dì Lý trở về rồi!”“Bên trong đầu nhỏ của em đều chứa cái khỉ gì đó!” Bên trong giọng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười, “Mang em đi lên lầu xem kinh hỉ anh chuẩn bị cho em!”“Kinh hỉ!” đầu óc Tố Tâm không xoay chuyển được đến, “không phải là anh đến nước Pháp xem Cố Thanh Thành sao! Em còn tưởng rằng... Chuẩn bị kinh hỉ gì gì đó chính là anh muốn mượn cớ để anh không muốn em biết!”“Nói có kinh hỉ liền khẳng định có kinh hỉ!” Phó Kiến Văn dùng ánh mắt ra hiệu về phía rương hành lý nhỏ, “Rương hành lý không nặng, em cầm! Anh ôm em lên lầu!”******Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nha 😘😘😘😘😘😘😘....

Chương 1487: Anh ôm em lên lầu