“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể…
Chương 7: Bức thư lạ
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…” Tiếng chuông cuối giờ vang lên…. _ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp _ Chi à? Cảm ơn em! Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp… “ Hãy tránh xa Vương Gia Huy. Nhớ lời tôi. Đừng đi quá giới hạn. Me” Đan đóng tấm thiệp lại trong sự khó hỉu của Huy. Nãy giờ cô bé không nhận thấy sự có mặt của Huy, tấm thiếp đã lấy hết sự chú ý của Đan. _ Này!- Huy khẽ lay Đan khi thấy cô bé cứ ngây ra _ À! Mình về thôi! _ Gì thế?- Lần đầu tiên cậu nhóc tò mò một chuyện không phải của mình _ Một… một tấm thiệp mời thôi mà!- Đan nói dối …. _ Không! Tôi tự đi được!- Đan lên tiếng, không hiểu sao những lời kia khiến Đan rùng mình. Một bức thư lạ lẫm, cách kí tên cũng khác người. Huy định phản đối nhưng nhìn nét mặt của cô bé thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay choàng lấy vai Đan dìu đi. Cô bé vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình nên không thể nhận ra tư thế của hai người lúc này còn tình tứ hơn gấp nhiều lần. _ Thật là bạn không sao đó chớ?- Huy vội giữ Đan lại trước khi cô bé đâm vào thân cây _ Ừ! Mình ổn!- Đan mỉm cười trấn an Huy …. _ Tuần sau trường mình chính thức khai giảng đúng không?- Đan lên tiếng nhằm xóa tan đi sự lo sợ vô cớ của bản thân mình _ Ừ! Chợt trong đầu Huy lóe lên một suy nghĩ… _ Đan này? _ Hửm??? _ Bạn biết chơi dương cầm không?- Huy hỏi khi nhớ rằng đã trông thấy một cây dương cầm bóng loáng ở nhà Đan _ Một chút! _ Giúp tôi được chứ? _ Giúp? _ Ừ, giúp tôi ráp nhạc cho một bản hòa tấu. Cô bạn trình diễn với tôi bận việc đột xuất nên đành tập sau vậy. Được chứ? _ Ra là thế!- Đan chợt thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn vô duyên cớ- Cô ấy là bạn gái của cậu? _ Bạn gái? Theo kiểu nào?- Huy khúc khích- Thế không lẽ bạn là bạn trai của tôi à? Đan chợt thấy mình vô duyên quá chừng. Tự dưng lại hỏi chuyện không đâu. Đan ngước lên nhìn Huy, đôi mắt trong veo _ Xin lỗi! Tôi tò mò quá!- Đan không thể mặc dù rất muốn hỏi câu “Bạn gái theo kiểu girlfriend ấy” Huy giật mình bởi thái độ lạnh nhạt của Đan. Cậu cố tìm những cảm xúc đang hiển hiện trên khuôn mặt ấy nhưng đáp lại chỉ là sự thản nhiên… Huy khẽ thở dài, cậu nhóc cứ để Đan trầm tư mặc tưởng cho đến khi đến nhà _ Bạn không muốn vào nhà à? Đến lúc này cô bé mới trở về thực tại _ Bạn vào nhà đi!- Đan vừa nói vừa bước xuống xe Huy bất lực khi không biết cô bạn nhỏ ấy đang nghĩ điều gì….
“ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…”
Tiếng chuông cuối giờ vang lên….
_ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp
_ Chi à? Cảm ơn em!
Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp…
“ Hãy tránh xa Vương Gia Huy. Nhớ lời tôi. Đừng đi quá giới hạn.
Me”
Đan đóng tấm thiệp lại trong sự khó hỉu của Huy. Nãy giờ cô bé không nhận thấy sự có mặt của Huy, tấm thiếp đã lấy hết sự chú ý của Đan.
_ Này!- Huy khẽ lay Đan khi thấy cô bé cứ ngây ra
_ À! Mình về thôi!
_ Gì thế?- Lần đầu tiên cậu nhóc tò mò một chuyện không phải của mình
_ Một… một tấm thiệp mời thôi mà!- Đan nói dối
….
_ Không! Tôi tự đi được!- Đan lên tiếng, không hiểu sao những lời kia khiến Đan rùng mình. Một bức thư lạ lẫm, cách kí tên cũng khác người.
Huy định phản đối nhưng nhìn nét mặt của cô bé thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay choàng lấy vai Đan dìu đi. Cô bé vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình nên không thể nhận ra tư thế của hai người lúc này còn tình tứ hơn gấp nhiều lần.
_ Thật là bạn không sao đó chớ?- Huy vội giữ Đan lại trước khi cô bé đâm vào thân cây
_ Ừ! Mình ổn!- Đan mỉm cười trấn an Huy
….
_ Tuần sau trường mình chính thức khai giảng đúng không?- Đan lên tiếng nhằm xóa tan đi sự lo sợ vô cớ của bản thân mình
_ Ừ!
Chợt trong đầu Huy lóe lên một suy nghĩ…
_ Đan này?
_ Hửm???
_ Bạn biết chơi dương cầm không?- Huy hỏi khi nhớ rằng đã trông thấy một cây dương cầm bóng loáng ở nhà Đan
_ Một chút!
_ Giúp tôi được chứ?
_ Giúp?
_ Ừ, giúp tôi ráp nhạc cho một bản hòa tấu. Cô bạn trình diễn với tôi bận việc đột xuất nên đành tập sau vậy. Được chứ?
_ Ra là thế!- Đan chợt thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn vô duyên cớ- Cô ấy là bạn gái của cậu?
_ Bạn gái? Theo kiểu nào?- Huy khúc khích- Thế không lẽ bạn là bạn trai của tôi à?
Đan chợt thấy mình vô duyên quá chừng. Tự dưng lại hỏi chuyện không đâu.
Đan ngước lên nhìn Huy, đôi mắt trong veo
_ Xin lỗi! Tôi tò mò quá!- Đan không thể mặc dù rất muốn hỏi câu “Bạn gái theo kiểu girlfriend ấy”
Huy giật mình bởi thái độ lạnh nhạt của Đan. Cậu cố tìm những cảm xúc đang hiển hiện trên khuôn mặt ấy nhưng đáp lại chỉ là sự thản nhiên… Huy khẽ thở dài, cậu nhóc cứ để Đan trầm tư mặc tưởng cho đến khi đến nhà
_ Bạn không muốn vào nhà à?
Đến lúc này cô bé mới trở về thực tại
_ Bạn vào nhà đi!- Đan vừa nói vừa bước xuống xe
Huy bất lực khi không biết cô bạn nhỏ ấy đang nghĩ điều gì….
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…” Tiếng chuông cuối giờ vang lên…. _ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp _ Chi à? Cảm ơn em! Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp… “ Hãy tránh xa Vương Gia Huy. Nhớ lời tôi. Đừng đi quá giới hạn. Me” Đan đóng tấm thiệp lại trong sự khó hỉu của Huy. Nãy giờ cô bé không nhận thấy sự có mặt của Huy, tấm thiếp đã lấy hết sự chú ý của Đan. _ Này!- Huy khẽ lay Đan khi thấy cô bé cứ ngây ra _ À! Mình về thôi! _ Gì thế?- Lần đầu tiên cậu nhóc tò mò một chuyện không phải của mình _ Một… một tấm thiệp mời thôi mà!- Đan nói dối …. _ Không! Tôi tự đi được!- Đan lên tiếng, không hiểu sao những lời kia khiến Đan rùng mình. Một bức thư lạ lẫm, cách kí tên cũng khác người. Huy định phản đối nhưng nhìn nét mặt của cô bé thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay choàng lấy vai Đan dìu đi. Cô bé vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình nên không thể nhận ra tư thế của hai người lúc này còn tình tứ hơn gấp nhiều lần. _ Thật là bạn không sao đó chớ?- Huy vội giữ Đan lại trước khi cô bé đâm vào thân cây _ Ừ! Mình ổn!- Đan mỉm cười trấn an Huy …. _ Tuần sau trường mình chính thức khai giảng đúng không?- Đan lên tiếng nhằm xóa tan đi sự lo sợ vô cớ của bản thân mình _ Ừ! Chợt trong đầu Huy lóe lên một suy nghĩ… _ Đan này? _ Hửm??? _ Bạn biết chơi dương cầm không?- Huy hỏi khi nhớ rằng đã trông thấy một cây dương cầm bóng loáng ở nhà Đan _ Một chút! _ Giúp tôi được chứ? _ Giúp? _ Ừ, giúp tôi ráp nhạc cho một bản hòa tấu. Cô bạn trình diễn với tôi bận việc đột xuất nên đành tập sau vậy. Được chứ? _ Ra là thế!- Đan chợt thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn vô duyên cớ- Cô ấy là bạn gái của cậu? _ Bạn gái? Theo kiểu nào?- Huy khúc khích- Thế không lẽ bạn là bạn trai của tôi à? Đan chợt thấy mình vô duyên quá chừng. Tự dưng lại hỏi chuyện không đâu. Đan ngước lên nhìn Huy, đôi mắt trong veo _ Xin lỗi! Tôi tò mò quá!- Đan không thể mặc dù rất muốn hỏi câu “Bạn gái theo kiểu girlfriend ấy” Huy giật mình bởi thái độ lạnh nhạt của Đan. Cậu cố tìm những cảm xúc đang hiển hiện trên khuôn mặt ấy nhưng đáp lại chỉ là sự thản nhiên… Huy khẽ thở dài, cậu nhóc cứ để Đan trầm tư mặc tưởng cho đến khi đến nhà _ Bạn không muốn vào nhà à? Đến lúc này cô bé mới trở về thực tại _ Bạn vào nhà đi!- Đan vừa nói vừa bước xuống xe Huy bất lực khi không biết cô bạn nhỏ ấy đang nghĩ điều gì….