“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể…
Chương 20: Nỗi nhớ mang tên vương khôi nguyên!!!
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Nhớ về một người, nhớ tất cả, nhớ những gì nhỏ nhặt nhất! Bấy nhiêu thôi? Chưa đủ để gọi là yêu!” “Vâng cậu ấy là Khôi Nguyên. Bạn có thể gọi người ấy là gì cũng được. Bởi khi ấy với tôi, cậu ấy vừa là người anh trai, vừa là người bạn và cũng có thể xem là mối tình đầu. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là cuối năm lớp 9. Hôm ấy tôi một mình ở quán trà sữa- một nơi có thể coi là yên tĩnh nhất giữa lòng thành phố không biết ngủ ấy. Lúc ấy tôi mải mê theo đuỗi những suy nghĩ của riêng mình nên chẳng hề biết có một người đang ngồi vào phía đối diện. Khi tôi quay lại thì rất bất ngờ khi nhận ra cậu ấy…” Miền kí ức đang từ từ sống dậy. Đan cố gắng sắp xếp những mảng ghép quá khứ kia…. _ Anh là ai?- Đan nhớ như in câu đầu tiên mình đã nói với Nguyên Nhưng người con trai đáng ghét ấy không trả lời lại cô bé, chỉ nhìn Đan chăm chú rồi khẽ nhếch môi tạo nên một nụ cười… Một nụ cười vô cùng lạ lẫm. Không phải khinh bỉ Không phải vui vẻ Không phải đau đớn hay thất vọng…. Một nụ cười mà tới tận bây giờ hay chính xác ngay cả lúc này Đan cũng không thể lí giải nổi. Nhưng không thể phủ nhận đó là một nụ cười đẹp , rất đẹp, chỉ dành riêng cho cậu ta… Nếu lúc đó là những cô gái khác ắt hẳn họ sẽ giả vờ hỏi những câu đại loại như: “ Tại sao lại ngồi bàn tôi?” hay “ Mời anh đi cho” với nét bực bội nhưng đôi mắt lấp lánh nét cười. Con gái mà, ai chẳng thích được quan tâm… Nhưng lúc ấy, Đan chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời mà không nói gì. Sau đó khi vẫn không có kết quả, cô bé chỉ chớp mắt khó hỉu rồi quay sang chỗ khác, hướng ánh nhìn ra con sông trước mặt. Cậu bạn ngồi đối diện có vẻ bị “khớp”. Ánh mắt nhìn Đan ngạc nhiên như thể “Chưa ai lại có phản ứng như cô ấy cả!” Một lúc sau khi Đan vẫn “ án binh bất động” như thế thì cậu đột nhiên đứng dậy, quay đi Đan cứ ngỡ cậu ta chán nản khi ngồi chung với cô bé. Mà Đan với cậu ta có quen nhau đâu mà chán với không chán. Càng nghĩ Đan càng thấy buồn cười Khẽ lắc đầu, Đan cúi xuống định chuyển bài trong hearphone thì bất thình lình một bàn tay kéo cô bé đứng dậy và lôi đi… Đan vẫn chưa hết sững sờ nên cứ để cậu ta kéo đi như một cái máy. Đan cũng chẳng hiểu vì sao mình lại để cậu ta lôi lên xe, thậm chí cũng chẳng biết đã lên xe như thế nào… Cho đến khi tiếng chuông nhà thờ ở đâu đó vang lên Đan mới sực tỉnh rồi hốt hoảng nhận ra mình đang ở một thánh đường lạ hoắc. Còn cậu ta… thản nhiên ngồi bên phía đối diện. Đến lúc này, Đan mới nổi điên thực sự _ Tại sao lại đưa tôi đến đây? Tôi quen anh?- Dù cố kìm nén nhưng Đan không khỏi ngăn mình hét lên _ Giờ thì trông cô bé mới giống một cô bé mới lớn đấy!- Lần đầu tiên anh ta mở miệng, một giọng nói trầm, đậm chất Bắc Bộ _ Anh nói đi! Muốn gì ở tôi?- Đan hậm hực _ Từ từ nào! Tôi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi mà!- Câu nói làm Đan sôi máu, anh ta nói như thể Đan là người quen của anh ta không bằng _ Nhưng tôi không quen cậu! Đồ ngớ ngẩn _ Tôi biết chứ. Vậy thì giờ làm quen đi. Tôi là Khôi Nguyên. Vương Khôi Nguyên _ Cái gì?- Đan shock thật sự- Cái này mà gọi là làm quen, bắt cóc thì có! _ Sao cũng vậy cả thôi!- Cậu ta hờ hững nhún vai _ Thôi đi! Ở đây mà nói chuyện với Chúa của cậu, tôi không rãnh- Đan quay lưng, bước vội về phía cửa _ Đừng bỏ tôi….! Đan chợt khựng lại… Đan thực sự không hiểu điều gì đã khiến mình khi ấy phải dừng bước… Có thể vì vừa tha thiết, vừa đau đớn nhưng bất lực kia Có thể vì sự vô thức và hoảng loạn trong câu nói. Có thể vì sự cô đơn bao trùm cả con người ban nãy còn đầy sự kiêu hãnh… Cũng có thể vì trái tim Đan mách bảo phải dừng lại. Thế thôi! Cô bé bước tới, nhìn người con trai đang úp mặt vào lòng bàn tay một lúc lâu. Khẽ lại gần, ngồi vào băng ghế mà cậu ta đang ngồi, Đan bắt đầu đếm số- một việc cô bé vẫn thường làm khi buộc phải đợi. Cuối cùng thì cậu ta cũng ngẩng lên khi Đan đếm tới 999… Đan quay sang kẻ kì lạ ấy, ánh mắt chờ đợi. Cậu ta cũng nhìn cô bé hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nhỏ hơn khiến Đan phải chú ý lắm mới nghe được. Nguyên nói không nhiều, nhưng những lời cậu ấy nói ra đều rất khó khăn, dường như điều ấy làm cậu nhóc đau xé lòng… _ Tôi vừa mất mẹ! Đan sững sờ. 4 chữ đó chẳng khác nào lưỡi dao cứa mạnh vào tim cô bé…
“ Nhớ về một người, nhớ tất cả, nhớ những gì nhỏ nhặt nhất! Bấy nhiêu thôi? Chưa đủ để gọi là yêu!”
“Vâng cậu ấy là Khôi Nguyên. Bạn có thể gọi người ấy là gì cũng
được. Bởi khi ấy với tôi, cậu ấy vừa là người anh trai, vừa là người bạn và
cũng có thể xem là mối tình đầu.
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là cuối năm lớp 9. Hôm ấy tôi một mình
ở quán trà sữa- một nơi có thể coi là yên tĩnh nhất giữa lòng thành phố không
biết ngủ ấy.
Lúc ấy tôi mải mê theo đuỗi những suy nghĩ của riêng mình nên
chẳng hề biết có một người đang ngồi vào phía đối diện. Khi tôi quay lại thì rất
bất ngờ khi nhận ra cậu ấy…”
Miền kí ức đang từ từ sống dậy. Đan cố gắng sắp xếp những mảng
ghép quá khứ kia….
_ Anh là ai?- Đan nhớ như in câu đầu tiên mình đã nói với Nguyên
Nhưng người con trai đáng ghét ấy không trả lời lại cô bé, chỉ nhìn
Đan chăm chú rồi khẽ nhếch môi tạo nên một nụ cười…
Một nụ cười vô cùng lạ lẫm.
Không phải khinh bỉ
Không phải vui vẻ
Không phải đau đớn hay thất vọng….
Một nụ cười mà tới tận bây giờ hay chính xác ngay cả lúc này Đan
cũng không thể lí giải nổi. Nhưng không thể phủ nhận đó là một nụ cười đẹp
, rất đẹp, chỉ dành riêng cho cậu ta…
Nếu lúc đó là những cô gái khác ắt hẳn họ sẽ giả vờ hỏi những câu
đại loại như: “ Tại sao lại ngồi bàn tôi?” hay “ Mời anh đi cho” với nét bực bội
nhưng đôi mắt lấp lánh nét cười. Con gái mà, ai chẳng thích được quan tâm…
Nhưng lúc ấy, Đan chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời mà không nói gì.
Sau đó khi vẫn không có kết quả, cô bé chỉ chớp mắt khó hỉu rồi quay sang
chỗ khác, hướng ánh nhìn ra con sông trước mặt.
Cậu bạn ngồi đối diện có vẻ bị “khớp”. Ánh mắt nhìn Đan ngạc
nhiên như thể “Chưa ai lại có phản ứng như cô ấy cả!”
Một lúc sau khi Đan vẫn “ án binh bất động” như thế thì cậu đột
nhiên đứng dậy, quay đi
Đan cứ ngỡ cậu ta chán nản khi ngồi chung với cô bé. Mà Đan với
cậu ta có quen nhau đâu mà chán với không chán. Càng nghĩ Đan càng thấy
buồn cười
Khẽ lắc đầu, Đan cúi xuống định chuyển bài trong hearphone thì
bất thình lình một bàn tay kéo cô bé đứng dậy và lôi đi…
Đan vẫn chưa hết sững sờ nên cứ để cậu ta kéo đi như một cái
máy. Đan cũng chẳng hiểu vì sao mình lại để cậu ta lôi lên xe, thậm chí cũng
chẳng biết đã lên xe như thế nào…
Cho đến khi tiếng chuông nhà thờ ở đâu đó vang lên Đan mới sực
tỉnh rồi hốt hoảng nhận ra mình đang ở một thánh đường lạ hoắc. Còn cậu
ta… thản nhiên ngồi bên phía đối diện.
Đến lúc này, Đan mới nổi điên thực sự
_ Tại sao lại đưa tôi đến đây? Tôi quen anh?- Dù cố kìm nén nhưng Đan không
khỏi ngăn mình hét lên
_ Giờ thì trông cô bé mới giống một cô bé mới lớn đấy!- Lần đầu tiên anh ta
mở miệng, một giọng nói trầm, đậm chất Bắc Bộ
_ Anh nói đi! Muốn gì ở tôi?- Đan hậm hực
_ Từ từ nào! Tôi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi mà!- Câu nói làm
Đan sôi máu, anh ta nói như thể Đan là người quen của anh ta không bằng
_ Nhưng tôi không quen cậu! Đồ ngớ ngẩn
_ Tôi biết chứ. Vậy thì giờ làm quen đi. Tôi là Khôi Nguyên. Vương Khôi Nguyên
_ Cái gì?- Đan shock thật sự- Cái này mà gọi là làm quen, bắt cóc thì có!
_ Sao cũng vậy cả thôi!- Cậu ta hờ hững nhún vai
_ Thôi đi! Ở đây mà nói chuyện với Chúa của cậu, tôi không rãnh- Đan quay
lưng, bước vội về phía cửa
_ Đừng bỏ tôi….!
Đan chợt khựng lại…
Đan thực sự không hiểu điều gì đã khiến mình khi ấy phải dừng
bước…
Có thể vì vừa tha thiết, vừa đau đớn nhưng bất lực kia
Có thể vì sự vô thức và hoảng loạn trong câu nói.
Có thể vì sự cô đơn bao trùm cả con người ban nãy còn đầy sự kiêu
hãnh…
Cũng có thể vì trái tim Đan mách bảo phải dừng lại. Thế thôi!
Cô bé bước tới, nhìn người con trai đang úp mặt vào lòng bàn tay
một lúc lâu.
Khẽ lại gần, ngồi vào băng ghế mà cậu ta đang ngồi, Đan bắt đầu đếm số-
một việc cô bé vẫn thường làm khi buộc phải đợi. Cuối cùng thì cậu ta cũng
ngẩng lên khi Đan đếm tới 999…
Đan quay sang kẻ kì lạ ấy, ánh mắt chờ đợi. Cậu ta cũng nhìn cô bé
hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nhỏ hơn khiến Đan phải chú ý lắm mới nghe
được.
Nguyên nói không nhiều, nhưng những lời cậu ấy nói ra đều rất khó
khăn, dường như điều ấy làm cậu nhóc đau xé lòng…
_ Tôi vừa mất mẹ!
Đan sững sờ. 4 chữ đó chẳng khác nào lưỡi dao cứa mạnh vào tim
cô bé…
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Nhớ về một người, nhớ tất cả, nhớ những gì nhỏ nhặt nhất! Bấy nhiêu thôi? Chưa đủ để gọi là yêu!” “Vâng cậu ấy là Khôi Nguyên. Bạn có thể gọi người ấy là gì cũng được. Bởi khi ấy với tôi, cậu ấy vừa là người anh trai, vừa là người bạn và cũng có thể xem là mối tình đầu. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là cuối năm lớp 9. Hôm ấy tôi một mình ở quán trà sữa- một nơi có thể coi là yên tĩnh nhất giữa lòng thành phố không biết ngủ ấy. Lúc ấy tôi mải mê theo đuỗi những suy nghĩ của riêng mình nên chẳng hề biết có một người đang ngồi vào phía đối diện. Khi tôi quay lại thì rất bất ngờ khi nhận ra cậu ấy…” Miền kí ức đang từ từ sống dậy. Đan cố gắng sắp xếp những mảng ghép quá khứ kia…. _ Anh là ai?- Đan nhớ như in câu đầu tiên mình đã nói với Nguyên Nhưng người con trai đáng ghét ấy không trả lời lại cô bé, chỉ nhìn Đan chăm chú rồi khẽ nhếch môi tạo nên một nụ cười… Một nụ cười vô cùng lạ lẫm. Không phải khinh bỉ Không phải vui vẻ Không phải đau đớn hay thất vọng…. Một nụ cười mà tới tận bây giờ hay chính xác ngay cả lúc này Đan cũng không thể lí giải nổi. Nhưng không thể phủ nhận đó là một nụ cười đẹp , rất đẹp, chỉ dành riêng cho cậu ta… Nếu lúc đó là những cô gái khác ắt hẳn họ sẽ giả vờ hỏi những câu đại loại như: “ Tại sao lại ngồi bàn tôi?” hay “ Mời anh đi cho” với nét bực bội nhưng đôi mắt lấp lánh nét cười. Con gái mà, ai chẳng thích được quan tâm… Nhưng lúc ấy, Đan chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời mà không nói gì. Sau đó khi vẫn không có kết quả, cô bé chỉ chớp mắt khó hỉu rồi quay sang chỗ khác, hướng ánh nhìn ra con sông trước mặt. Cậu bạn ngồi đối diện có vẻ bị “khớp”. Ánh mắt nhìn Đan ngạc nhiên như thể “Chưa ai lại có phản ứng như cô ấy cả!” Một lúc sau khi Đan vẫn “ án binh bất động” như thế thì cậu đột nhiên đứng dậy, quay đi Đan cứ ngỡ cậu ta chán nản khi ngồi chung với cô bé. Mà Đan với cậu ta có quen nhau đâu mà chán với không chán. Càng nghĩ Đan càng thấy buồn cười Khẽ lắc đầu, Đan cúi xuống định chuyển bài trong hearphone thì bất thình lình một bàn tay kéo cô bé đứng dậy và lôi đi… Đan vẫn chưa hết sững sờ nên cứ để cậu ta kéo đi như một cái máy. Đan cũng chẳng hiểu vì sao mình lại để cậu ta lôi lên xe, thậm chí cũng chẳng biết đã lên xe như thế nào… Cho đến khi tiếng chuông nhà thờ ở đâu đó vang lên Đan mới sực tỉnh rồi hốt hoảng nhận ra mình đang ở một thánh đường lạ hoắc. Còn cậu ta… thản nhiên ngồi bên phía đối diện. Đến lúc này, Đan mới nổi điên thực sự _ Tại sao lại đưa tôi đến đây? Tôi quen anh?- Dù cố kìm nén nhưng Đan không khỏi ngăn mình hét lên _ Giờ thì trông cô bé mới giống một cô bé mới lớn đấy!- Lần đầu tiên anh ta mở miệng, một giọng nói trầm, đậm chất Bắc Bộ _ Anh nói đi! Muốn gì ở tôi?- Đan hậm hực _ Từ từ nào! Tôi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi mà!- Câu nói làm Đan sôi máu, anh ta nói như thể Đan là người quen của anh ta không bằng _ Nhưng tôi không quen cậu! Đồ ngớ ngẩn _ Tôi biết chứ. Vậy thì giờ làm quen đi. Tôi là Khôi Nguyên. Vương Khôi Nguyên _ Cái gì?- Đan shock thật sự- Cái này mà gọi là làm quen, bắt cóc thì có! _ Sao cũng vậy cả thôi!- Cậu ta hờ hững nhún vai _ Thôi đi! Ở đây mà nói chuyện với Chúa của cậu, tôi không rãnh- Đan quay lưng, bước vội về phía cửa _ Đừng bỏ tôi….! Đan chợt khựng lại… Đan thực sự không hiểu điều gì đã khiến mình khi ấy phải dừng bước… Có thể vì vừa tha thiết, vừa đau đớn nhưng bất lực kia Có thể vì sự vô thức và hoảng loạn trong câu nói. Có thể vì sự cô đơn bao trùm cả con người ban nãy còn đầy sự kiêu hãnh… Cũng có thể vì trái tim Đan mách bảo phải dừng lại. Thế thôi! Cô bé bước tới, nhìn người con trai đang úp mặt vào lòng bàn tay một lúc lâu. Khẽ lại gần, ngồi vào băng ghế mà cậu ta đang ngồi, Đan bắt đầu đếm số- một việc cô bé vẫn thường làm khi buộc phải đợi. Cuối cùng thì cậu ta cũng ngẩng lên khi Đan đếm tới 999… Đan quay sang kẻ kì lạ ấy, ánh mắt chờ đợi. Cậu ta cũng nhìn cô bé hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nhỏ hơn khiến Đan phải chú ý lắm mới nghe được. Nguyên nói không nhiều, nhưng những lời cậu ấy nói ra đều rất khó khăn, dường như điều ấy làm cậu nhóc đau xé lòng… _ Tôi vừa mất mẹ! Đan sững sờ. 4 chữ đó chẳng khác nào lưỡi dao cứa mạnh vào tim cô bé…