“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể…
Chương 28: Dạ tiệc (1)
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Bước ra thế giới mới biết mình nhỏ bé đến nhường nào…” Chiếc limo dài, màu đen sang trọng dừng lại trước một khách sạn hàng đầu thành phố…. Mọi người quay lại nhìn… Một người đàn ông dáng dong dỏng cao, đĩnh đạc trong bộ vets đen phẳng nếp, mái tóc hoa râm gọn gàng, cặp kính gọng vàng tôn thêm sự nghiêm nghị trên gương mặt góc cạnh… Cửa xe khép lại… Cánh phóng viên ùa tới _ Ông Hà! Ông có thể nói qua về kế hoạch sắp tới không? _ Ông Hà! Dự án này phải chăng liều lĩnh? …. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Ông Hà lần lượt, tế nhị trả lời từng câu hỏi của cánh phóng viên _ Cảm ơn các bạn đã quan tâm! Còn bây giờ xin phép các bạn nhường đường cho chúng tôi! “ Chúng tôi” Tất nhiên những phóng viên dù tầm thường đến cỡ nào cũng không thiếu sắc bén để nhận ra cụm từ “ chúng tôi” ấy! Tức khắc, mọi người như ngẩn ra. Tới lúc này họ mới nhận thấy chiếc limo ấy chưa hề dời đi, người lái xe vẫn cung kính đứng ở bên cánh cửa xe còn lại… Cạch.. Cửa xe bật mở… Một đôi chân mang cao gót màu bạc có những viên đã sáng lấp lánh bước ra. Không khí như đông cứng lại… Hà Minh Lương, nhà kinh doanh bất động sản đại tài chưa bao giờ đến những bữa tiệc cùng với bất kì ai. Nay lại là một cô gái. Mặc dù đã đứng tuổi nhưng ông vẫn là niềm mơ ước của bao người phụ nữ… Ai cũng chăm chú nhìn cô gái ây… Mái tóc đen nhánh xõa tung, xoăn nhẹ về phía đuôi được chải bồng có chủ đích. Một chiếc đầm voan dài, lệch vai màu trắng tinh khôi, nhẹ nhàng rũ xuống. Những phụ kiện đi kèm không có gì nhiều nhưng vẫn tôn lên vẻ trẻ trung, tinh khôi và năng động…. Nhìn ánh mắt của mọi người, Đan chợt nhớ đến một buổi chiều “cực hình” Từ làm tóc, trang điểm đến lựa chọn quần áo đều hết sực công phu… Nhất là khâu chọn trang phục. Đây có lẽ là khâu khiến mọi người đau đầu nhất. Làm sao để chọn được trang phục vừa không làm mất đi vẻ trẻ trung của Đan nhưng vẫn đứng đắn và quí phái bên cạnh một người đàn ông đứng tuổi… Cuối cùng, sau hàng chục bộ váy, cũng chọn được chiếc này. Một chiếc đầm với chất liệu mềm mại, chỉ có một dây chéo vai được kết bằng những hoa hồng vải kim tuyến phần dưới xếp li điệu đà. Ngập ngừng trước những ánh mắt tò mò của mọi người, Đan bước lại khoác tay ba… _ Ông Hà! Đây là…?- Phóng viên lập tức xúm lại _ Phải chăng đây là niềm hạnh phúc muộn màng của ông?- Có nhiều người không ngại ngần đặt câu hỏi mang tính khiêu khích này _ “ Niềm hạnh phúc muộn màng”?- Ba Đan bật cười trước câu hỏi ngớ ngẩn ấy- Không! Đây là con gái tôi! Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng thì hai cha con cô bé đã vào trong đại sảnh, nơi bữa tiệc linh đình đang diễn ra… Bây giờ thì Đan đã hiểu chính xác cụm từ “ những bữa tiệc xa hoa của giới kinh doanh”. Cả không gian chìm trong sự dịu dàng và tinh tế bởi ánh sáng dịu nhẹ của chùm đèn treo trần cầu kì. Mọi người ai cũng thanh lịch trong những bộ lễ phục đắt tiền… Bản nhạc đột ngột thay đổi tiết tấu… Mọi người bước về phía ông Hà, những cái bắt tay, những cái ôm, những câu ca tụng nghe giả dối đến lạ. Đan chợt nhận ra sự ngán ngẫm của ba mình chẳng sai chút nào. _ Chào anh! Chào cháu! Cô bé xinh đẹp!- Ông Vương ( Ba Huy) lên tiếng thật hiền Đan gật đầu chào đáp lễ _ Cháu chào bác ạ! _ Đó giống như một lời tán tỉnh phải không?- Bà Lan Anh bất ngờ xuất hiện. Chiếc đầm tím dịu dàng, kín đáo nhưng rất gợi cảm bởi tương phản rõ rệt vơi làn da trắng ngần. Mái tóc nâu được bới cao để lộ chiếc cổ thanh tú. Trông bà trẻ hơn rất nhiều so với tuổi của mình. _ Tán tỉnh? Không hề!- Ông Vương trợn mắt- Đó chỉ là sự thật thôi! Mà sao anh lại tán tỉnh người khác khi vợ mình ở đây chứ? _ Cũng phải thôi! Anh đâu xấu tới mức lại tán tỉnh bạn gái của con trai mình nhỉ? _ Tất nhiên rồi! Họ nhìn nhau rồi nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của Đan bật cười thích thú. Cô bé chợt siết chặt cánh tay ba mình. Liệu có bao giờ ba lại có được niềm hạnh phúc ấy? Đan đã nhiều lần nghĩ đến việc này. Thực lòng cô bé mong ba tìm được cho mình một người phụ nữ khi về già. Cuộc đời ba không thể chỉ sống mà tôn thờ mãi một tình yêu dành cho mẹ. 17 năm, đã là quá nhiều rồi. Nhưng khi nghĩ đến mẹ, sự ích kỉ của Đan lại trỗi dậy… “ Mẹ sẽ để ba tìm cho mình một người phụ nữ khac phải không mẹ? Mẹ sẽ không ích kỉ như con thế này đâu phải không mẹ? Hãy nhờ một thiên sứ tốt xuất hiện để yêu ba con mẹ nhé!”- Đan nhủ thầm Lúc này ánh đến đã chuyển sang tông màu khác, mọi người bước ra sàn khiêu vũ…
“ Bước ra thế giới mới biết mình nhỏ bé đến nhường nào…”
Chiếc limo dài, màu đen sang trọng dừng lại trước một khách sạn hàng đầu
thành phố….
Mọi người quay lại nhìn…
Một người đàn ông dáng dong dỏng cao, đĩnh đạc trong bộ vets
đen phẳng nếp, mái tóc hoa râm gọn gàng, cặp kính gọng vàng tôn thêm sự
nghiêm nghị trên gương mặt góc cạnh…
Cửa xe khép lại…
Cánh phóng viên ùa tới
_ Ông Hà! Ông có thể nói qua về kế hoạch sắp tới không?
_ Ông Hà! Dự án này phải chăng liều lĩnh?
….
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Ông Hà lần lượt, tế nhị trả lời từng
câu hỏi của cánh phóng viên
_ Cảm ơn các bạn đã quan tâm! Còn bây giờ xin phép các bạn nhường đường
cho chúng tôi!
“ Chúng tôi”
Tất nhiên những phóng viên dù tầm thường đến cỡ nào cũng không
thiếu sắc bén để nhận ra cụm từ “ chúng tôi” ấy!
Tức khắc, mọi người như ngẩn ra. Tới lúc này họ mới nhận thấy
chiếc limo ấy chưa hề dời đi, người lái xe vẫn cung kính đứng ở bên cánh cửa
xe còn lại…
Cạch..
Cửa xe bật mở…
Một đôi chân mang cao gót màu bạc có những viên đã sáng lấp
lánh bước ra.
Không khí như đông cứng lại…
Hà Minh Lương, nhà kinh doanh bất động sản đại tài chưa bao giờ
đến những bữa tiệc cùng với bất kì ai. Nay lại là một cô gái. Mặc dù đã đứng
tuổi nhưng ông vẫn là niềm mơ ước của bao người phụ nữ…
Ai cũng chăm chú nhìn cô gái ây…
Mái tóc đen nhánh xõa tung, xoăn nhẹ về phía đuôi được chải bồng
có chủ đích. Một chiếc đầm voan dài, lệch vai màu trắng tinh khôi, nhẹ nhàng
rũ xuống. Những phụ kiện đi kèm không có gì nhiều nhưng vẫn tôn lên vẻ trẻ
trung, tinh khôi và năng động….
Nhìn ánh mắt của mọi người, Đan chợt nhớ đến một buổi
chiều “cực hình”
Từ làm tóc, trang điểm đến lựa chọn quần áo đều hết sực công
phu…
Nhất là khâu chọn trang phục. Đây có lẽ là khâu khiến mọi người
đau đầu nhất. Làm sao để chọn được trang phục vừa không làm mất đi vẻ trẻ
trung của Đan nhưng vẫn đứng đắn và quí phái bên cạnh một người đàn ông
đứng tuổi…
Cuối cùng, sau hàng chục bộ váy, cũng chọn được chiếc này. Một
chiếc đầm với chất liệu mềm mại, chỉ có một dây chéo vai được kết bằng
những hoa hồng vải kim tuyến phần dưới xếp li điệu đà.
Ngập ngừng trước những ánh mắt tò mò của mọi người, Đan bước
lại khoác tay ba…
_ Ông Hà! Đây là…?- Phóng viên lập tức xúm lại
_ Phải chăng đây là niềm hạnh phúc muộn màng của ông?- Có nhiều người
không ngại ngần đặt câu hỏi mang tính khiêu khích này
_ “ Niềm hạnh phúc muộn màng”?- Ba Đan bật cười trước câu hỏi ngớ ngẩn ấy-
Không! Đây là con gái tôi!
Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng thì hai cha con cô bé đã
vào trong đại sảnh, nơi bữa tiệc linh đình đang diễn ra…
Bây giờ thì Đan đã hiểu chính xác cụm từ “ những bữa tiệc xa hoa
của giới kinh doanh”. Cả không gian chìm trong sự dịu dàng và tinh tế bởi ánh
sáng dịu nhẹ của chùm đèn treo trần cầu kì. Mọi người ai cũng thanh lịch
trong những bộ lễ phục đắt tiền…
Bản nhạc đột ngột thay đổi tiết tấu…
Mọi người bước về phía ông Hà, những cái bắt tay, những cái ôm,
những câu ca tụng nghe giả dối đến lạ. Đan chợt nhận ra sự ngán ngẫm của
ba mình chẳng sai chút nào.
_ Chào anh! Chào cháu! Cô bé xinh đẹp!- Ông Vương ( Ba Huy) lên tiếng thật
hiền
Đan gật đầu chào đáp lễ
_ Cháu chào bác ạ!
_ Đó giống như một lời tán tỉnh phải không?- Bà Lan Anh bất ngờ xuất hiện.
Chiếc đầm tím dịu dàng, kín đáo nhưng rất gợi cảm bởi tương phản rõ rệt vơi
làn da trắng ngần. Mái tóc nâu được bới cao để lộ chiếc cổ thanh tú. Trông bà
trẻ hơn rất nhiều so với tuổi của mình.
_ Tán tỉnh? Không hề!- Ông Vương trợn mắt- Đó chỉ là sự thật thôi! Mà sao
anh lại tán tỉnh người khác khi vợ mình ở đây chứ?
_ Cũng phải thôi! Anh đâu xấu tới mức lại tán tỉnh bạn gái của con trai mình
nhỉ?
_ Tất nhiên rồi!
Họ nhìn nhau rồi nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của Đan bật
cười thích thú.
Cô bé chợt siết chặt cánh tay ba mình. Liệu có bao giờ ba lại có được niềm
hạnh phúc ấy?
Đan đã nhiều lần nghĩ đến việc này. Thực lòng cô bé mong ba tìm
được cho mình một người phụ nữ khi về già. Cuộc đời ba không thể chỉ sống
mà tôn thờ mãi một tình yêu dành cho mẹ. 17 năm, đã là quá nhiều rồi.
Nhưng khi nghĩ đến mẹ, sự ích kỉ của Đan lại trỗi dậy…
“ Mẹ sẽ để ba tìm cho mình một người phụ nữ khac phải không
mẹ? Mẹ sẽ không ích kỉ như con thế này đâu phải không mẹ? Hãy nhờ một
thiên sứ tốt xuất hiện để yêu ba con mẹ nhé!”- Đan nhủ thầm
Lúc này ánh đến đã chuyển sang tông màu khác, mọi người bước
ra sàn khiêu vũ…
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Bước ra thế giới mới biết mình nhỏ bé đến nhường nào…” Chiếc limo dài, màu đen sang trọng dừng lại trước một khách sạn hàng đầu thành phố…. Mọi người quay lại nhìn… Một người đàn ông dáng dong dỏng cao, đĩnh đạc trong bộ vets đen phẳng nếp, mái tóc hoa râm gọn gàng, cặp kính gọng vàng tôn thêm sự nghiêm nghị trên gương mặt góc cạnh… Cửa xe khép lại… Cánh phóng viên ùa tới _ Ông Hà! Ông có thể nói qua về kế hoạch sắp tới không? _ Ông Hà! Dự án này phải chăng liều lĩnh? …. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Ông Hà lần lượt, tế nhị trả lời từng câu hỏi của cánh phóng viên _ Cảm ơn các bạn đã quan tâm! Còn bây giờ xin phép các bạn nhường đường cho chúng tôi! “ Chúng tôi” Tất nhiên những phóng viên dù tầm thường đến cỡ nào cũng không thiếu sắc bén để nhận ra cụm từ “ chúng tôi” ấy! Tức khắc, mọi người như ngẩn ra. Tới lúc này họ mới nhận thấy chiếc limo ấy chưa hề dời đi, người lái xe vẫn cung kính đứng ở bên cánh cửa xe còn lại… Cạch.. Cửa xe bật mở… Một đôi chân mang cao gót màu bạc có những viên đã sáng lấp lánh bước ra. Không khí như đông cứng lại… Hà Minh Lương, nhà kinh doanh bất động sản đại tài chưa bao giờ đến những bữa tiệc cùng với bất kì ai. Nay lại là một cô gái. Mặc dù đã đứng tuổi nhưng ông vẫn là niềm mơ ước của bao người phụ nữ… Ai cũng chăm chú nhìn cô gái ây… Mái tóc đen nhánh xõa tung, xoăn nhẹ về phía đuôi được chải bồng có chủ đích. Một chiếc đầm voan dài, lệch vai màu trắng tinh khôi, nhẹ nhàng rũ xuống. Những phụ kiện đi kèm không có gì nhiều nhưng vẫn tôn lên vẻ trẻ trung, tinh khôi và năng động…. Nhìn ánh mắt của mọi người, Đan chợt nhớ đến một buổi chiều “cực hình” Từ làm tóc, trang điểm đến lựa chọn quần áo đều hết sực công phu… Nhất là khâu chọn trang phục. Đây có lẽ là khâu khiến mọi người đau đầu nhất. Làm sao để chọn được trang phục vừa không làm mất đi vẻ trẻ trung của Đan nhưng vẫn đứng đắn và quí phái bên cạnh một người đàn ông đứng tuổi… Cuối cùng, sau hàng chục bộ váy, cũng chọn được chiếc này. Một chiếc đầm với chất liệu mềm mại, chỉ có một dây chéo vai được kết bằng những hoa hồng vải kim tuyến phần dưới xếp li điệu đà. Ngập ngừng trước những ánh mắt tò mò của mọi người, Đan bước lại khoác tay ba… _ Ông Hà! Đây là…?- Phóng viên lập tức xúm lại _ Phải chăng đây là niềm hạnh phúc muộn màng của ông?- Có nhiều người không ngại ngần đặt câu hỏi mang tính khiêu khích này _ “ Niềm hạnh phúc muộn màng”?- Ba Đan bật cười trước câu hỏi ngớ ngẩn ấy- Không! Đây là con gái tôi! Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng thì hai cha con cô bé đã vào trong đại sảnh, nơi bữa tiệc linh đình đang diễn ra… Bây giờ thì Đan đã hiểu chính xác cụm từ “ những bữa tiệc xa hoa của giới kinh doanh”. Cả không gian chìm trong sự dịu dàng và tinh tế bởi ánh sáng dịu nhẹ của chùm đèn treo trần cầu kì. Mọi người ai cũng thanh lịch trong những bộ lễ phục đắt tiền… Bản nhạc đột ngột thay đổi tiết tấu… Mọi người bước về phía ông Hà, những cái bắt tay, những cái ôm, những câu ca tụng nghe giả dối đến lạ. Đan chợt nhận ra sự ngán ngẫm của ba mình chẳng sai chút nào. _ Chào anh! Chào cháu! Cô bé xinh đẹp!- Ông Vương ( Ba Huy) lên tiếng thật hiền Đan gật đầu chào đáp lễ _ Cháu chào bác ạ! _ Đó giống như một lời tán tỉnh phải không?- Bà Lan Anh bất ngờ xuất hiện. Chiếc đầm tím dịu dàng, kín đáo nhưng rất gợi cảm bởi tương phản rõ rệt vơi làn da trắng ngần. Mái tóc nâu được bới cao để lộ chiếc cổ thanh tú. Trông bà trẻ hơn rất nhiều so với tuổi của mình. _ Tán tỉnh? Không hề!- Ông Vương trợn mắt- Đó chỉ là sự thật thôi! Mà sao anh lại tán tỉnh người khác khi vợ mình ở đây chứ? _ Cũng phải thôi! Anh đâu xấu tới mức lại tán tỉnh bạn gái của con trai mình nhỉ? _ Tất nhiên rồi! Họ nhìn nhau rồi nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của Đan bật cười thích thú. Cô bé chợt siết chặt cánh tay ba mình. Liệu có bao giờ ba lại có được niềm hạnh phúc ấy? Đan đã nhiều lần nghĩ đến việc này. Thực lòng cô bé mong ba tìm được cho mình một người phụ nữ khi về già. Cuộc đời ba không thể chỉ sống mà tôn thờ mãi một tình yêu dành cho mẹ. 17 năm, đã là quá nhiều rồi. Nhưng khi nghĩ đến mẹ, sự ích kỉ của Đan lại trỗi dậy… “ Mẹ sẽ để ba tìm cho mình một người phụ nữ khac phải không mẹ? Mẹ sẽ không ích kỉ như con thế này đâu phải không mẹ? Hãy nhờ một thiên sứ tốt xuất hiện để yêu ba con mẹ nhé!”- Đan nhủ thầm Lúc này ánh đến đã chuyển sang tông màu khác, mọi người bước ra sàn khiêu vũ…