“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể…
Chương 31: Trốn tìm
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Em chẳng biết trốn ở đâu để sự thật không thể tìm đến anh ạ! Chi bằng hãy trốn ở nơi sự thật bắt đầu! Phải không anh?” _ Cô định đi đâu? _ Tôi không biết nữa! Anh cứ lái xe thẳng về phía trước đã! _ Cô có cần tới bệnh viện không?- Người lái xe ái ngại nhìn cô gái trẻ. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt, đôi bờ vai run lên vì lạnh hoặc vì quá kích động. Máu vẫn chưa ngừng chảy trên chánh tay nắm chặt _ Tôi không sao!- Đan gượng cười …. Một vài xe máy đi cùng chiều tấp vội vào lề, hoảng hốt nhìn theo cỗ xe hơi không mui màu đen có tốc độ điên cuồng. Những vệt đen hai bên đường vun vút trôi về phía sau _ Chúng ta mất dấu rồi!- Nguyên th* d*c _ Cô ấy đang ở đâu chứ? _ Xin lỗi! _ Giờ không phải là lúc để nói những điều vớ vẩn đó! Phải tìm ra Đan trước! _ Anh không chắc nhưng chúng ta cùng thử vận may đi! Mong rằng Chúa sẽ đứng về phía chúng ta… …. Tiếng chuông nhà thờ vang lên giữa màn đêm vắng lặng. Hơn 2 năm rồi, Đan ngạc nhiên khi mình vẫn có thể đọc vanh vách địa chỉ của nhà thờ này Bước giữ hai hàng ghế, cô bé vẫn ngỡ tất cả chỉ như mới hôm qua… Thánh đường vắng lặng… Con người đơn côi và lẻ loi. Lặng lẽ co chân lên ghế, Đan vòng tay ôm trọn thân mình. Thổn thức… Mái tóc dài che khuất khuôn mặt đang úp vào gối… _ Chúa ơi! Người có thể nói với con đây chỉ là một giấc mơ không? Bờ vai Đan run lên vì lạnh. Gió rít lên…. Lâu…. Rất lâu sau Một chiếc áo phủ lên đôi vai Đan rất đỗi dịu dàng. Cô bé vội ngước lên, ánh mắt thoáng chút hoang dại khi nhìn người trước mặt… _ Anh xin lỗi! Đan mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu. Tim Nguyên chợt đau nhói. Thà rằng Đan bật khóc, mắng chửi thì có lẽ Nguyên sẽ dễ chịu hơn lúc này. Dễ chịu hơn khi nhìn thấy vẻ run rấy, yếu ớt, dễ chịu hơn khi phải thấy nụ cười hối lỗi vô cảm, dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần khi phải đối diện với đôi mắt thẫn thờ… _ Anh.. _ Đừng nói gì cả anh ạ!- Lời nói cô bé nhẹ như gió thoảng- Em chưa thể hiểu được hết được! Có thể cho em ít thời gian không? _ Được rồi! Nhưng anh phải chăm sóc vết thương của em trước đã! Nghe anh này!- Nguyên quì một bên gối xuống để có thể ngang tầm với Đan- Đưa tay em cho anh! Cẩn thận nào! Đừng để bị thương nữa! Nguyên đỡ lấy cánh tay Đan, nhè nhẹ gỡ từng ngón tay, tái mặt khi thấy bên trong vẫn còn miếng thủy tinh sắc nhọn. Một vết cắt sâu, quá ngọt _ Đợi anh đi lấy nước! _ Nước đây!- Huy đột ngột xuất hiện Đan ngước lên, bắt gặp ánh mắt đau thương của Huy. Huy bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đan. Không cần màu mè, cô bé tựa đầu vào vai Huy. Hơn bao giờ, lúc này cô bé cần lắm một bờ vai. Huy siết chặt Đan vào lòng… _ Xin lỗi! Bạn có đau lắm không?- Đan đưa tay lên má Huy _ Không sao! Xin lỗi! _ Đừng nói thế! Bạn chẳng sai gì cả!- Đan ngắt lời _ Không ổn rồi!- Nguyên lên tiếng, giọng nói như nghẹn lại _ Sao thế?- Huy lo lắng _ Vết thương quá sâu! Phải khâu lại thôi! _ Thì sao? _ Không có thuốc giảm đau ở đây! _ Vậy phải làm sao?- Huy điên lên _ Về bệnh viện thành phố thì ổn thôi nhưng xa quá! _ Vậy mình đi thôi! _ Như vậy sẽ nguy hiểm hơn! _ Em sẽ lái xe, bằng mọi cách phải về!- Huy đứng bật dậy Bất chợt Đan nắm tay Huy kéo lại…
“ Em chẳng biết trốn ở đâu để sự thật không thể tìm đến anh ạ! Chi bằng hãy trốn ở nơi sự thật bắt đầu! Phải không anh?”
_ Cô định đi đâu?
_ Tôi không biết nữa! Anh cứ lái xe thẳng về phía trước đã!
_ Cô có cần tới bệnh viện không?- Người lái xe ái ngại nhìn cô gái trẻ. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt, đôi bờ vai run lên vì lạnh hoặc vì quá kích động. Máu vẫn chưa ngừng chảy trên chánh tay nắm chặt
_ Tôi không sao!- Đan gượng cười
….
Một vài xe máy đi cùng chiều tấp vội vào lề, hoảng hốt nhìn theo cỗ xe hơi không mui màu đen có tốc độ điên cuồng. Những vệt đen hai bên đường vun vút trôi về phía sau
_ Chúng ta mất dấu rồi!- Nguyên th* d*c
_ Cô ấy đang ở đâu chứ?
_ Xin lỗi!
_ Giờ không phải là lúc để nói những điều vớ vẩn đó! Phải tìm ra Đan trước!
_ Anh không chắc nhưng chúng ta cùng thử vận may đi! Mong rằng Chúa sẽ đứng về phía chúng ta…
….
Tiếng chuông nhà thờ vang lên giữa màn đêm vắng lặng. Hơn 2 năm rồi, Đan ngạc nhiên khi mình vẫn có thể đọc vanh vách địa chỉ của nhà thờ này
Bước giữ hai hàng ghế, cô bé vẫn ngỡ tất cả chỉ như mới hôm qua…
Thánh đường vắng lặng…
Con người đơn côi và lẻ loi.
Lặng lẽ co chân lên ghế, Đan vòng tay ôm trọn thân mình.
Thổn thức…
Mái tóc dài che khuất khuôn mặt đang úp vào gối…
_ Chúa ơi! Người có thể nói với con đây chỉ là một giấc mơ không?
Bờ vai Đan run lên vì lạnh. Gió rít lên….
Lâu….
Rất lâu sau
Một chiếc áo phủ lên đôi vai Đan rất đỗi dịu dàng. Cô bé vội ngước lên, ánh mắt thoáng chút hoang dại khi nhìn người trước mặt…
_ Anh xin lỗi!
Đan mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu.
Tim Nguyên chợt đau nhói. Thà rằng Đan bật khóc, mắng chửi thì có lẽ Nguyên sẽ dễ chịu hơn lúc này. Dễ chịu hơn khi nhìn thấy vẻ run rấy, yếu ớt, dễ chịu hơn khi phải thấy nụ cười hối lỗi vô cảm, dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần khi phải đối diện với đôi mắt thẫn thờ…
_ Anh..
_ Đừng nói gì cả anh ạ!- Lời nói cô bé nhẹ như gió thoảng- Em chưa thể hiểu được hết được! Có thể cho em ít thời gian không?
_ Được rồi! Nhưng anh phải chăm sóc vết thương của em trước đã! Nghe anh này!- Nguyên quì một bên gối xuống để có thể ngang tầm với Đan- Đưa tay em cho anh! Cẩn thận nào! Đừng để bị thương nữa!
Nguyên đỡ lấy cánh tay Đan, nhè nhẹ gỡ từng ngón tay, tái mặt khi thấy bên trong vẫn còn miếng thủy tinh sắc nhọn. Một vết cắt sâu, quá ngọt
_ Đợi anh đi lấy nước!
_ Nước đây!- Huy đột ngột xuất hiện
Đan ngước lên, bắt gặp ánh mắt đau thương của Huy.
Huy bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đan. Không cần màu mè, cô bé tựa đầu vào vai Huy. Hơn bao giờ, lúc này cô bé cần lắm một bờ vai. Huy siết chặt Đan vào lòng…
_ Xin lỗi! Bạn có đau lắm không?- Đan đưa tay lên má Huy
_ Không sao! Xin lỗi!
_ Đừng nói thế! Bạn chẳng sai gì cả!- Đan ngắt lời
_ Không ổn rồi!- Nguyên lên tiếng, giọng nói như nghẹn lại
_ Sao thế?- Huy lo lắng
_ Vết thương quá sâu! Phải khâu lại thôi!
_ Thì sao?
_ Không có thuốc giảm đau ở đây!
_ Vậy phải làm sao?- Huy điên lên
_ Về bệnh viện thành phố thì ổn thôi nhưng xa quá!
_ Vậy mình đi thôi!
_ Như vậy sẽ nguy hiểm hơn!
_ Em sẽ lái xe, bằng mọi cách phải về!- Huy đứng bật dậy
Bất chợt Đan nắm tay Huy kéo lại…
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Em chẳng biết trốn ở đâu để sự thật không thể tìm đến anh ạ! Chi bằng hãy trốn ở nơi sự thật bắt đầu! Phải không anh?” _ Cô định đi đâu? _ Tôi không biết nữa! Anh cứ lái xe thẳng về phía trước đã! _ Cô có cần tới bệnh viện không?- Người lái xe ái ngại nhìn cô gái trẻ. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt, đôi bờ vai run lên vì lạnh hoặc vì quá kích động. Máu vẫn chưa ngừng chảy trên chánh tay nắm chặt _ Tôi không sao!- Đan gượng cười …. Một vài xe máy đi cùng chiều tấp vội vào lề, hoảng hốt nhìn theo cỗ xe hơi không mui màu đen có tốc độ điên cuồng. Những vệt đen hai bên đường vun vút trôi về phía sau _ Chúng ta mất dấu rồi!- Nguyên th* d*c _ Cô ấy đang ở đâu chứ? _ Xin lỗi! _ Giờ không phải là lúc để nói những điều vớ vẩn đó! Phải tìm ra Đan trước! _ Anh không chắc nhưng chúng ta cùng thử vận may đi! Mong rằng Chúa sẽ đứng về phía chúng ta… …. Tiếng chuông nhà thờ vang lên giữa màn đêm vắng lặng. Hơn 2 năm rồi, Đan ngạc nhiên khi mình vẫn có thể đọc vanh vách địa chỉ của nhà thờ này Bước giữ hai hàng ghế, cô bé vẫn ngỡ tất cả chỉ như mới hôm qua… Thánh đường vắng lặng… Con người đơn côi và lẻ loi. Lặng lẽ co chân lên ghế, Đan vòng tay ôm trọn thân mình. Thổn thức… Mái tóc dài che khuất khuôn mặt đang úp vào gối… _ Chúa ơi! Người có thể nói với con đây chỉ là một giấc mơ không? Bờ vai Đan run lên vì lạnh. Gió rít lên…. Lâu…. Rất lâu sau Một chiếc áo phủ lên đôi vai Đan rất đỗi dịu dàng. Cô bé vội ngước lên, ánh mắt thoáng chút hoang dại khi nhìn người trước mặt… _ Anh xin lỗi! Đan mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu. Tim Nguyên chợt đau nhói. Thà rằng Đan bật khóc, mắng chửi thì có lẽ Nguyên sẽ dễ chịu hơn lúc này. Dễ chịu hơn khi nhìn thấy vẻ run rấy, yếu ớt, dễ chịu hơn khi phải thấy nụ cười hối lỗi vô cảm, dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần khi phải đối diện với đôi mắt thẫn thờ… _ Anh.. _ Đừng nói gì cả anh ạ!- Lời nói cô bé nhẹ như gió thoảng- Em chưa thể hiểu được hết được! Có thể cho em ít thời gian không? _ Được rồi! Nhưng anh phải chăm sóc vết thương của em trước đã! Nghe anh này!- Nguyên quì một bên gối xuống để có thể ngang tầm với Đan- Đưa tay em cho anh! Cẩn thận nào! Đừng để bị thương nữa! Nguyên đỡ lấy cánh tay Đan, nhè nhẹ gỡ từng ngón tay, tái mặt khi thấy bên trong vẫn còn miếng thủy tinh sắc nhọn. Một vết cắt sâu, quá ngọt _ Đợi anh đi lấy nước! _ Nước đây!- Huy đột ngột xuất hiện Đan ngước lên, bắt gặp ánh mắt đau thương của Huy. Huy bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đan. Không cần màu mè, cô bé tựa đầu vào vai Huy. Hơn bao giờ, lúc này cô bé cần lắm một bờ vai. Huy siết chặt Đan vào lòng… _ Xin lỗi! Bạn có đau lắm không?- Đan đưa tay lên má Huy _ Không sao! Xin lỗi! _ Đừng nói thế! Bạn chẳng sai gì cả!- Đan ngắt lời _ Không ổn rồi!- Nguyên lên tiếng, giọng nói như nghẹn lại _ Sao thế?- Huy lo lắng _ Vết thương quá sâu! Phải khâu lại thôi! _ Thì sao? _ Không có thuốc giảm đau ở đây! _ Vậy phải làm sao?- Huy điên lên _ Về bệnh viện thành phố thì ổn thôi nhưng xa quá! _ Vậy mình đi thôi! _ Như vậy sẽ nguy hiểm hơn! _ Em sẽ lái xe, bằng mọi cách phải về!- Huy đứng bật dậy Bất chợt Đan nắm tay Huy kéo lại…