“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể…
Chương 38: Shopping
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Kí ức về anh, với em vẫn vẹn nguyên như ngày ấy…” Trax dẫn Đan đi dạo quanh các gian hàng trưng bày quần áo hết sức lộng lẫy. Tuy Đan không chịu nhưng anh vẫn chọn cho cô mấy bộ quần áo thịnh hành hiện này, mấy đôi cao gót, một vài chiếc áo khoác, rồi giỏ xách… Trax không đồng ý để Đan trả bất cứ khoản nào, dù cô cố gắng nài nỉ cho đến khi Đan đưa ra tối hậu thư _ Một là em trả tiền giày, thôi… nói chung em một nửa, anh một nửa còn hai là… _ Là sao?- Trax cười khúc khích _ Trả lại hết _ Hả?- Trax tròn mắt- Phải không đó! _ Em chẳng nói chơi _ Thôi, được rồi!- Trax cam chịu Ra khỏi khu mua sắm thì trời đã gần trưa. Có nắng nhưng thời tiết vẫn khá lạnh… _ Trax! Trời hôm nay có vẻ lạnh nhỉ!- Đan xoa hai tay vào nhau Trax cởi chiếc áo khoác bên ngoài khoác vào cho Đan _ Mùa thu rồi mà em! Đan ngỡ ngàng nhìn anh… “ _ Huy này! Trờ hôm nay có vẻ lạnh nhỉ? _ Lại muốn ăn kem chớ gì?- Huy khẽ lườm Đan” Phải! Cô đang nghĩ gì thế chứ? Mong đợi ư? Nhưng người trước mặt Đan bây giờ là Trax chứ không phải Huy. Cậu ấy làm sao biết được Đan muốn kem ốc quế như thưở xưa! “ Nếu người bên cạnh em lúc này là anh thì em sẽ được kem như mọi lần phải không anh? Giá như ngày đó anh đừng chiêu chuộng em như thế thì có lẽ giờ đây khi ngã em sẽ không đau như thế này!” _ Cẩn thận chứ em!- Trax giữ Đan lại khi cô sắp sửa đâm vào cột đèn giao thông- Em sao thế? _ Không sao đâu!- Đan mỉm cười _ Em sợ à?- Trax vẫn nghĩ rằng Đan còn ám ảnh chuyện của mấy ngày trước _ Một chút ạ! _ Đừng sợ gì cả! Hắn chẳng dám làm gì em đâu!- Trax siết chặt vai Đan. Cũng may là hôm nay anh đã hóa trang nên không ai nhận ra, nếu không có lẽ khu phố này loạn cả lên rồi Thật ra ngày hôm đó, anh đã rất ngạc nhiên khi nghe người quản lí của mình- cũng là người đứng đầu các tổ chức ngầm trong sự kiểm soát của Convertible- báo rằng anh chẳng cần làm gì cả bời giờ chúng cũng khó sống lắm rồi “_ Là sao?- Trax ngạc nhiên _ Không rõ ai đã nhanh hơn chúng ta một bước!- Fix trầm ngâm _ Sao anh biết? _ Sáng sau ngày hôm ấy bọn chúng được phát hiện trong một nhà kho cũ ơt vùng ngoại ô trong tình trang… không có gì trên người và hình như cũng bị đánh một trận không nhẹ. _ Vậy sao?- Trax cau mày khó hiểu- Thôi, được rồi, anh ra ngoài đi, cảm ơn!” _ Anh đang nghĩ gì thế?- Đan kéo Trax về với thực tại _ Một số chuyện thôi!- Trax mỉm cười _ Anh lúc nào cũng có chuyện để nghĩ!- Đan trề môi _ Thế còn em thì sao? Không bao giờ phải nghĩ à? _ Không! Em vẫn còn bé lắm!- Đan nói xong liền bật cười _ 22? Vẫn được gọi là bé à?- Trax nheo nheo mắt _ Tùy anh thôi! Nhưng giờ cô bé đói rồi! _ Vậy muốn ăn gì nè? _ Pizza! _ Vậy thì đi thôi!
“ Kí ức về anh, với em vẫn vẹn nguyên như ngày ấy…”
Trax dẫn Đan đi dạo quanh các gian hàng trưng bày quần áo hết sức lộng lẫy. Tuy Đan không chịu nhưng anh vẫn chọn cho cô mấy bộ quần áo thịnh hành hiện này, mấy đôi cao gót, một vài chiếc áo khoác, rồi giỏ xách…
Trax không đồng ý để Đan trả bất cứ khoản nào, dù cô cố gắng nài nỉ cho đến khi Đan đưa ra tối hậu thư
_ Một là em trả tiền giày, thôi… nói chung em một nửa, anh một nửa còn hai là…
_ Là sao?- Trax cười khúc khích
_ Trả lại hết
_ Hả?- Trax tròn mắt- Phải không đó!
_ Em chẳng nói chơi
_ Thôi, được rồi!- Trax cam chịu
Ra khỏi khu mua sắm thì trời đã gần trưa. Có nắng nhưng thời tiết vẫn khá lạnh…
_ Trax! Trời hôm nay có vẻ lạnh nhỉ!- Đan xoa hai tay vào nhau
Trax cởi chiếc áo khoác bên ngoài khoác vào cho Đan
_ Mùa thu rồi mà em!
Đan ngỡ ngàng nhìn anh…
“ _ Huy này! Trờ hôm nay có vẻ lạnh nhỉ?
_ Lại muốn ăn kem chớ gì?- Huy khẽ lườm Đan”
Phải! Cô đang nghĩ gì thế chứ? Mong đợi ư? Nhưng người trước mặt Đan bây giờ là Trax chứ không phải Huy. Cậu ấy làm sao biết được Đan muốn kem ốc quế như thưở xưa!
“ Nếu người bên cạnh em lúc này là anh thì em sẽ được kem như mọi lần phải không anh? Giá như ngày đó anh đừng chiêu chuộng em như thế thì có lẽ giờ đây khi ngã em sẽ không đau như thế này!”
_ Cẩn thận chứ em!- Trax giữ Đan lại khi cô sắp sửa đâm vào cột đèn giao thông- Em sao thế?
_ Không sao đâu!- Đan mỉm cười
_ Em sợ à?- Trax vẫn nghĩ rằng Đan còn ám ảnh chuyện của mấy ngày trước
_ Một chút ạ!
_ Đừng sợ gì cả! Hắn chẳng dám làm gì em đâu!- Trax siết chặt vai Đan. Cũng may là hôm nay anh đã hóa trang nên không ai nhận ra, nếu không có lẽ khu phố này loạn cả lên rồi
Thật ra ngày hôm đó, anh đã rất ngạc nhiên khi nghe người quản lí của mình- cũng là người đứng đầu các tổ chức ngầm trong sự kiểm soát của Convertible- báo rằng anh chẳng cần làm gì cả bời giờ chúng cũng khó sống lắm rồi
“_ Là sao?- Trax ngạc nhiên
_ Không rõ ai đã nhanh hơn chúng ta một bước!- Fix trầm ngâm
_ Sao anh biết?
_ Sáng sau ngày hôm ấy bọn chúng được phát hiện trong một nhà kho cũ ơt vùng ngoại ô trong tình trang… không có gì trên người và hình như cũng bị đánh một trận không nhẹ.
_ Vậy sao?- Trax cau mày khó hiểu- Thôi, được rồi, anh ra ngoài đi, cảm ơn!”
_ Anh đang nghĩ gì thế?- Đan kéo Trax về với thực tại
_ Một số chuyện thôi!- Trax mỉm cười
_ Anh lúc nào cũng có chuyện để nghĩ!- Đan trề môi
_ Thế còn em thì sao? Không bao giờ phải nghĩ à?
_ Không! Em vẫn còn bé lắm!- Đan nói xong liền bật cười
_ 22? Vẫn được gọi là bé à?- Trax nheo nheo mắt
_ Tùy anh thôi! Nhưng giờ cô bé đói rồi!
_ Vậy muốn ăn gì nè?
_ Pizza!
_ Vậy thì đi thôi!
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… “ Kí ức về anh, với em vẫn vẹn nguyên như ngày ấy…” Trax dẫn Đan đi dạo quanh các gian hàng trưng bày quần áo hết sức lộng lẫy. Tuy Đan không chịu nhưng anh vẫn chọn cho cô mấy bộ quần áo thịnh hành hiện này, mấy đôi cao gót, một vài chiếc áo khoác, rồi giỏ xách… Trax không đồng ý để Đan trả bất cứ khoản nào, dù cô cố gắng nài nỉ cho đến khi Đan đưa ra tối hậu thư _ Một là em trả tiền giày, thôi… nói chung em một nửa, anh một nửa còn hai là… _ Là sao?- Trax cười khúc khích _ Trả lại hết _ Hả?- Trax tròn mắt- Phải không đó! _ Em chẳng nói chơi _ Thôi, được rồi!- Trax cam chịu Ra khỏi khu mua sắm thì trời đã gần trưa. Có nắng nhưng thời tiết vẫn khá lạnh… _ Trax! Trời hôm nay có vẻ lạnh nhỉ!- Đan xoa hai tay vào nhau Trax cởi chiếc áo khoác bên ngoài khoác vào cho Đan _ Mùa thu rồi mà em! Đan ngỡ ngàng nhìn anh… “ _ Huy này! Trờ hôm nay có vẻ lạnh nhỉ? _ Lại muốn ăn kem chớ gì?- Huy khẽ lườm Đan” Phải! Cô đang nghĩ gì thế chứ? Mong đợi ư? Nhưng người trước mặt Đan bây giờ là Trax chứ không phải Huy. Cậu ấy làm sao biết được Đan muốn kem ốc quế như thưở xưa! “ Nếu người bên cạnh em lúc này là anh thì em sẽ được kem như mọi lần phải không anh? Giá như ngày đó anh đừng chiêu chuộng em như thế thì có lẽ giờ đây khi ngã em sẽ không đau như thế này!” _ Cẩn thận chứ em!- Trax giữ Đan lại khi cô sắp sửa đâm vào cột đèn giao thông- Em sao thế? _ Không sao đâu!- Đan mỉm cười _ Em sợ à?- Trax vẫn nghĩ rằng Đan còn ám ảnh chuyện của mấy ngày trước _ Một chút ạ! _ Đừng sợ gì cả! Hắn chẳng dám làm gì em đâu!- Trax siết chặt vai Đan. Cũng may là hôm nay anh đã hóa trang nên không ai nhận ra, nếu không có lẽ khu phố này loạn cả lên rồi Thật ra ngày hôm đó, anh đã rất ngạc nhiên khi nghe người quản lí của mình- cũng là người đứng đầu các tổ chức ngầm trong sự kiểm soát của Convertible- báo rằng anh chẳng cần làm gì cả bời giờ chúng cũng khó sống lắm rồi “_ Là sao?- Trax ngạc nhiên _ Không rõ ai đã nhanh hơn chúng ta một bước!- Fix trầm ngâm _ Sao anh biết? _ Sáng sau ngày hôm ấy bọn chúng được phát hiện trong một nhà kho cũ ơt vùng ngoại ô trong tình trang… không có gì trên người và hình như cũng bị đánh một trận không nhẹ. _ Vậy sao?- Trax cau mày khó hiểu- Thôi, được rồi, anh ra ngoài đi, cảm ơn!” _ Anh đang nghĩ gì thế?- Đan kéo Trax về với thực tại _ Một số chuyện thôi!- Trax mỉm cười _ Anh lúc nào cũng có chuyện để nghĩ!- Đan trề môi _ Thế còn em thì sao? Không bao giờ phải nghĩ à? _ Không! Em vẫn còn bé lắm!- Đan nói xong liền bật cười _ 22? Vẫn được gọi là bé à?- Trax nheo nheo mắt _ Tùy anh thôi! Nhưng giờ cô bé đói rồi! _ Vậy muốn ăn gì nè? _ Pizza! _ Vậy thì đi thôi!