“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể…
Chương 95
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… _ Nhã Văn? – Huy nhìn Đan khó hiểu. _ Bà ấy là mẹ của Nhã Văn đó anh. – Đan nói, lần này đã rành rọt hơn trước, nhưng cũng vô cảm hơn trước. _ Đan à… Huy không biết phải nói gì nữa, bởi thực hư chuyện này, anh rất mơ hồ… Chỉ mong rằng, như Đan nói, đó chỉ là sự giả dối. Bởi nếu đó là sự thật, thì… Vòng tay Huy ôm siết Đan chặt hơn… Một quãng thời gian dài đằng đẵng cô đã sống trong dằn vặt khi nghĩ rằng vì mình mà mẹ đã chết… Không cần nói, ai cũng có thể biết nếu đây là sự thật, thì sức hủy hoại của nó sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Mẹ của Nhã Văn, tức mẹ kế của Nhã Phương. Huy mường tượng lại hình ảnh người phụ nữ ấy trong đầu, bởi anh cũng đã có dịp gặp vài lần. Một người phụ nữ đẹp, rất đẹp, dịu dàng và tinh tế… Đó là tất cả những gì anh nhớ được. Đan của anh? Anh phải làm sao đây, làm sao để khiến cho điều này không thể là hiện thực, làm sao để cô không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Làm sao đây? Nhưng điều khiến Huy càng lo lắng hơn là Đan chỉ bất bình thường một đêm hôm đó mà thôi. Cô không hề tỏ ra như một người vừa chịu một cú sốc. Đan cười nói như mọi ngày vẫn thế, vẫn đối xử với mọi người như vậy… Nhưng Huy biết rằng, đó chỉ là lí trí của cô đang tự vệ với mọi thứ… _ Đan à… - Huy ôm cô vào lòng khi Đan tất bật trong bếp cùng với những người giúp việc. _ Buông em ra nào, ở đây có người đấy nhé! – Đan nhẹ đẩy Huy ra, giọng nói đậm màu chê trách - Để em chuẩn bị bữa tối cho anh. _ Đừng thế này nữa được không em? – Huy than thở, anh không thể nào yên lòng được, dù chỉ là một khắc nhỏ nhoi. Anh sợ, rất rất sợ… Đan thế này không phải là Đan như vốn dĩ… _ Sao? Huy? Em vẫn ổn mà, mọi thứ vẫn bình thường mà anh. – Đan mỉm cười Lại cười? Huy cảm thấy sự bất lực đang bủa vây mọi ngõ ngách trong tâm hồn mình. Đôi tay anh vô lực buông thõng khỏi vai Đan, quay đi, bước về phía thư phòng. Đã đến nước này, anh đành phải làm rõ mọi chuyện, anh không để Đan đau đớn trong hoang mang như thế… Chấp nhận sự thật còn hơn phải sống mãi trong chơi vơi, anh phải kéo Đan ra khỏi những hỗn loạn trong chính cô…
_ Nhã Văn? – Huy nhìn Đan khó hiểu.
_ Bà ấy là mẹ của Nhã Văn đó anh. – Đan nói, lần này đã rành rọt hơn trước, nhưng cũng vô cảm hơn trước.
_ Đan à…
Huy không biết phải nói gì nữa, bởi thực hư chuyện này, anh rất mơ hồ… Chỉ mong rằng, như Đan nói, đó chỉ là sự giả dối. Bởi nếu đó là sự thật, thì…
Vòng tay Huy ôm siết Đan chặt hơn… Một quãng thời gian dài đằng đẵng cô đã sống trong dằn vặt khi nghĩ rằng vì mình mà mẹ đã chết… Không cần nói, ai cũng có thể biết nếu đây là sự thật, thì sức hủy hoại của nó sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Mẹ của Nhã Văn, tức mẹ kế của Nhã Phương. Huy mường tượng lại hình ảnh người phụ nữ ấy trong đầu, bởi anh cũng đã có dịp gặp vài lần. Một người phụ nữ đẹp, rất đẹp, dịu dàng và tinh tế… Đó là tất cả những gì anh nhớ được.
Đan của anh? Anh phải làm sao đây, làm sao để khiến cho điều này không thể là hiện thực, làm sao để cô không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Làm sao đây?
Nhưng điều khiến Huy càng lo lắng hơn là Đan chỉ bất bình thường một đêm hôm đó mà thôi. Cô không hề tỏ ra như một người vừa chịu một cú sốc. Đan cười nói như mọi ngày vẫn thế, vẫn đối xử với mọi người như vậy… Nhưng Huy biết rằng, đó chỉ là lí trí của cô đang tự vệ với mọi thứ…
_ Đan à… - Huy ôm cô vào lòng khi Đan tất bật trong bếp cùng với những người giúp việc.
_ Buông em ra nào, ở đây có người đấy nhé! – Đan nhẹ đẩy Huy ra, giọng nói đậm màu chê trách - Để em chuẩn bị bữa tối cho anh.
_ Đừng thế này nữa được không em? – Huy than thở, anh không thể nào yên lòng được, dù chỉ là một khắc nhỏ nhoi. Anh sợ, rất rất sợ… Đan thế này không phải là Đan như vốn dĩ…
_ Sao? Huy? Em vẫn ổn mà, mọi thứ vẫn bình thường mà anh. – Đan mỉm cười
Lại cười? Huy cảm thấy sự bất lực đang bủa vây mọi ngõ ngách trong tâm hồn mình. Đôi tay anh vô lực buông thõng khỏi vai Đan, quay đi, bước về phía thư phòng. Đã đến nước này, anh đành phải làm rõ mọi chuyện, anh không để Đan đau đớn trong hoang mang như thế… Chấp nhận sự thật còn hơn phải sống mãi trong chơi vơi, anh phải kéo Đan ra khỏi những hỗn loạn trong chính cô…
Nước Mắt Bồ Công AnhTác giả: TanpopoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…” _ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à? _ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém _ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu? _ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi. _ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu …… _ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt. _ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành _ Em xin lỗi! _ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua _ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi …5 phút…10 phút….15 phút…. Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể… _ Nhã Văn? – Huy nhìn Đan khó hiểu. _ Bà ấy là mẹ của Nhã Văn đó anh. – Đan nói, lần này đã rành rọt hơn trước, nhưng cũng vô cảm hơn trước. _ Đan à… Huy không biết phải nói gì nữa, bởi thực hư chuyện này, anh rất mơ hồ… Chỉ mong rằng, như Đan nói, đó chỉ là sự giả dối. Bởi nếu đó là sự thật, thì… Vòng tay Huy ôm siết Đan chặt hơn… Một quãng thời gian dài đằng đẵng cô đã sống trong dằn vặt khi nghĩ rằng vì mình mà mẹ đã chết… Không cần nói, ai cũng có thể biết nếu đây là sự thật, thì sức hủy hoại của nó sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Mẹ của Nhã Văn, tức mẹ kế của Nhã Phương. Huy mường tượng lại hình ảnh người phụ nữ ấy trong đầu, bởi anh cũng đã có dịp gặp vài lần. Một người phụ nữ đẹp, rất đẹp, dịu dàng và tinh tế… Đó là tất cả những gì anh nhớ được. Đan của anh? Anh phải làm sao đây, làm sao để khiến cho điều này không thể là hiện thực, làm sao để cô không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Làm sao đây? Nhưng điều khiến Huy càng lo lắng hơn là Đan chỉ bất bình thường một đêm hôm đó mà thôi. Cô không hề tỏ ra như một người vừa chịu một cú sốc. Đan cười nói như mọi ngày vẫn thế, vẫn đối xử với mọi người như vậy… Nhưng Huy biết rằng, đó chỉ là lí trí của cô đang tự vệ với mọi thứ… _ Đan à… - Huy ôm cô vào lòng khi Đan tất bật trong bếp cùng với những người giúp việc. _ Buông em ra nào, ở đây có người đấy nhé! – Đan nhẹ đẩy Huy ra, giọng nói đậm màu chê trách - Để em chuẩn bị bữa tối cho anh. _ Đừng thế này nữa được không em? – Huy than thở, anh không thể nào yên lòng được, dù chỉ là một khắc nhỏ nhoi. Anh sợ, rất rất sợ… Đan thế này không phải là Đan như vốn dĩ… _ Sao? Huy? Em vẫn ổn mà, mọi thứ vẫn bình thường mà anh. – Đan mỉm cười Lại cười? Huy cảm thấy sự bất lực đang bủa vây mọi ngõ ngách trong tâm hồn mình. Đôi tay anh vô lực buông thõng khỏi vai Đan, quay đi, bước về phía thư phòng. Đã đến nước này, anh đành phải làm rõ mọi chuyện, anh không để Đan đau đớn trong hoang mang như thế… Chấp nhận sự thật còn hơn phải sống mãi trong chơi vơi, anh phải kéo Đan ra khỏi những hỗn loạn trong chính cô…