Tác giả:

Diệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là…

Chương 18: Thịt toàn là thịt thôi!!!

Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả ĐờiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Hài Hước, Truyện NgượcDiệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là… Lúc đi học chính khóa buổi trưa, Lạc Sa nói với Băng Tâm: “Mày qua nhà bí thư với tao một chút nha”.Băng Tâm tỏ vẻ không thích rồi hỏi: “Nhưng để làm gì?”.“Nó giữ cuốn sách tin học của tao, hôm nay có tiết tao sợ nó quên nên qua lấy cho chắc ăn đó mà”.Băng Tâm miễn cưỡng gật đầu: “ Ừ thì đi “.Vì đến mà không báo trước nên Lạc Sa và Băng Tâm gặp một chuyện vô cùng buồn cười, đó là lúc hai đứa dừng xe trước cửa thì thấy Đông Quân đang mặc quần áo đi học vào nhưng chỉ mới mặc xong quần chưa kịp mặc áo nên khi nghe Lạc Sa gọi: “Bí thư ơi!”.Đông Quân có vẻ hốt hoảng và theo phản xạ tự nhiên “người ấy” kêu lên một tiếng: “Á…”, rồi vội kéo cái màn giữa nhà lại để Băng Tâm và Lạc Sa không nhìn thấy mình ở trần nữa.Băng Tâm và Lạc Sa: “…”.Hạn hán lời luôn rồi!!!“Phụt…” hai đứa không hẹn mà cùng nhau bật cười.Băng Tâm khẽ lắc đầu nhún vai thở dài: “ Chậc chậc…vậy là sao đây ta?! Tự nhiên nghi ngờ giới tính của nó ghê luôn hahaha…”.Lạc Sa cũng lắc đầu thở dài rồi nói: “Trời ơi nó làm quá ghê luôn, con trai c** tr*n thì có sao đâu”.Thịt toàn là thịt thôi!!!…mù mịa hai con mắt chó hợp kim rồi chứ có sao đâu nà!!!Băng Tâm cười ranh mãnh rồi phán: “Tại “con gái” người ta ngại mà hahaha…”.Đông Quân mặc quần áo chỉnh tề lấy lại cái vẻ soái ca áo trắng thường ngày rồi mới đi ra cửa, chắc mọi chuyện xảy ra đột ngột quá nó không biết phải ứng phó sao nên đành cười trừ rồi hỏi: “Đi đâu đây?”.Lạc Sa trả lời: “Bạn trả cho tôi cuốn sách tin học đi”.“Uh để tui vô lấy chờ xíu nha…”.Đông Quân vào trong lấy sách ra đưa cho Lạc Sa, nó vẫn cười trừ cho hành động lúc nãy, có lẽ nó không biết phải giải thích sao mới hợp lý.Lạc Sa thấy Đông Quân vẫn còn đứng đó nên lên tiếng hỏi:“Sao không vô mang giày rồi lấy xe ra đi học chung luôn còn đứng đó chi vậy???”.Đông Quân phất tay: “Thôi đi trước đi chút nữa tui mới đi”.Lạc Sa gật đầu: “Uh vậy tôi với Băng Tâm đi trước á”.Lúc Băng Tâm và Lạc Sa chạy xe đi được chừng vài mét thì Đông Quân nói vọng theo “Tâm khùng” nhưng Băng Tâm không quay người lại nhìn mà cứ chạy xe đi luôn.Lạc Sa thấy vậy nên hỏi: “Nó gọi mày kìa sao không trả lời?”.Băng Tâm hất mặt lên: “Nó gọi đứa nào á không phải tao đâu, tại tên của tao là Diệp Băng Tâm chứ đâu phải Tâm khùng”.Lạc Sa nhìn Băng Tâm bằng ánh mắt nghi ngờ đắn đo mãi rồi cũng lên tiếng hỏi:“Ê mày với nó có gì với nhau không vậy?”.Băng Tâm ngu ngơ hỏi lại:“Có gì là có gì?”.Lạc Sa nhướng mày: “Thì cái chuyện bạn gái đó”.“Nó thích giỡn thì tao đùa lại với nó một chút thôi chứ có gì đâu”.“Tao thấy nghi ngờ quá có khi nào giỡn mà lại thành thiệt không mạy?”.Băng Tâm liền bật cười “Làm gì có mày ơi…đừng có tưởng tượng nữa”.“Tao nói thiệt chứ tưởng tượng gì, tự nhiên giỡn mà thành thiệt chắc vui lắm ha”.Băng Tâm lắc lắc ngón tay trỏ kiên quyết khẳng định: “Không đời nào xảy ra chuyện đó đâu”.“Sao mày biết là không???”.Băng Tâm nghiên túc trả lời:“Tại vì tao sẽ không bao giờ thích một người như nó”.“Nó thì sao? Học giỏi, đẹp trai như vậy còn chưa đủ sao mày muốn gì nữa”.Được rồi, phải công nhận là Đông Quân là soái ca áo trắng của lớp 10K cơ mà yêu một người toàn năng như thế thì mệt não lắm, bởi vì xung quanh luôn có những bạn gái khác xếp hàng chực chừ cướp người đi.Mấy chuyện tranh chấp, giành giật kiểu này cho xin miễn đi, bởi vì Diệp Băng Tâm không có hứng thú sống trong hoàn cảnh bon chen như thế.Giọng Băng Tâm lắng lại một chút: “Tao sẽ không bao giờ thích một người lấy chuyện tình cảm đem ra làm trò đùa như nó đâu, những người như vậy không đáng tin cậy để trao gửi tình cảm hơn nữa ba mẹ tao nói đang đi học thì lo tập trung học cho tốt không nên nghĩ đến mấy chuyện yêu đương làm gì. Với lại sau khi biết chuyện nó từng quen con Trúc tao thấy con người nó sao sao á tốt nhất là cứ làm bạn thôi hihihi”.Lạc Sa có vẻ bị dao động: “Tao cũng không biết nữa nhưng mỗi lần hai đứa bây cãi nhau rất là vui hahaha”.Băng Tâm liền mỉm cười reo lên:“Mày nói tao mới để ý luôn á nha có thằng con trai nào lại hay hơn thua với con gái đâu, lần trước lúc bị thủ quỹ nhéo nó hét lên y như con gái, hôm nay nó lại ngại khi người khác thấy mình c** tr*n…haiz chắc nó không phải con trai đâu hahaha…”.Lạc Sa cũng đồng tình:“ Ừ đúng rồi đó có khi nào thiệt vậy không ta???”.Đông Quân mà nghe được cuộc nói chuyện của hai con hàng này chắc nổi điên lên cầm đao qua chém chết cả hai luôn quá.

Lúc đi học chính khóa buổi trưa, Lạc Sa nói với Băng Tâm: “Mày qua nhà bí thư với tao một chút nha”.

Băng Tâm tỏ vẻ không thích rồi hỏi: “Nhưng để làm gì?”.

“Nó giữ cuốn sách tin học của tao, hôm nay có tiết tao sợ nó quên nên qua lấy cho chắc ăn đó mà”.

Băng Tâm miễn cưỡng gật đầu: “ Ừ thì đi “.

Vì đến mà không báo trước nên Lạc Sa và Băng Tâm gặp một chuyện vô cùng buồn cười, đó là lúc hai đứa dừng xe trước cửa thì thấy Đông Quân đang mặc quần áo đi học vào nhưng chỉ mới mặc xong quần chưa kịp mặc áo nên khi nghe Lạc Sa gọi: “Bí thư ơi!”.

Đông Quân có vẻ hốt hoảng và theo phản xạ tự nhiên “người ấy” kêu lên một tiếng: “Á…”, rồi vội kéo cái màn giữa nhà lại để Băng Tâm và Lạc Sa không nhìn thấy mình ở trần nữa.

Băng Tâm và Lạc Sa: “…”.

Hạn hán lời luôn rồi!!!

“Phụt…” hai đứa không hẹn mà cùng nhau bật cười.

Băng Tâm khẽ lắc đầu nhún vai thở dài: “ Chậc chậc…vậy là sao đây ta?! Tự nhiên nghi ngờ giới tính của nó ghê luôn hahaha…”.

Lạc Sa cũng lắc đầu thở dài rồi nói: “Trời ơi nó làm quá ghê luôn, con trai c** tr*n thì có sao đâu”.

Thịt toàn là thịt thôi!!!…mù mịa hai con mắt chó hợp kim rồi chứ có sao đâu nà!!!

Băng Tâm cười ranh mãnh rồi phán: “Tại “con gái” người ta ngại mà hahaha…”.

Đông Quân mặc quần áo chỉnh tề lấy lại cái vẻ soái ca áo trắng thường ngày rồi mới đi ra cửa, chắc mọi chuyện xảy ra đột ngột quá nó không biết phải ứng phó sao nên đành cười trừ rồi hỏi: “Đi đâu đây?”.

Lạc Sa trả lời: “Bạn trả cho tôi cuốn sách tin học đi”.

“Uh để tui vô lấy chờ xíu nha…”.

Đông Quân vào trong lấy sách ra đưa cho Lạc Sa, nó vẫn cười trừ cho hành động lúc nãy, có lẽ nó không biết phải giải thích sao mới hợp lý.

Lạc Sa thấy Đông Quân vẫn còn đứng đó nên lên tiếng hỏi:“Sao không vô mang giày rồi lấy xe ra đi học chung luôn còn đứng đó chi vậy???”.

Đông Quân phất tay: “Thôi đi trước đi chút nữa tui mới đi”.

Lạc Sa gật đầu: “Uh vậy tôi với Băng Tâm đi trước á”.

Lúc Băng Tâm và Lạc Sa chạy xe đi được chừng vài mét thì Đông Quân nói vọng theo “Tâm khùng” nhưng Băng Tâm không quay người lại nhìn mà cứ chạy xe đi luôn.

Lạc Sa thấy vậy nên hỏi: “Nó gọi mày kìa sao không trả lời?”.

Băng Tâm hất mặt lên: “Nó gọi đứa nào á không phải tao đâu, tại tên của tao là Diệp Băng Tâm chứ đâu phải Tâm khùng”.

Lạc Sa nhìn Băng Tâm bằng ánh mắt nghi ngờ đắn đo mãi rồi cũng lên tiếng hỏi:“Ê mày với nó có gì với nhau không vậy?”.

Băng Tâm ngu ngơ hỏi lại:“Có gì là có gì?”.

Lạc Sa nhướng mày: “Thì cái chuyện bạn gái đó”.

“Nó thích giỡn thì tao đùa lại với nó một chút thôi chứ có gì đâu”.

“Tao thấy nghi ngờ quá có khi nào giỡn mà lại thành thiệt không mạy?”.

Băng Tâm liền bật cười “Làm gì có mày ơi…đừng có tưởng tượng nữa”.

“Tao nói thiệt chứ tưởng tượng gì, tự nhiên giỡn mà thành thiệt chắc vui lắm ha”.

Băng Tâm lắc lắc ngón tay trỏ kiên quyết khẳng định: “Không đời nào xảy ra chuyện đó đâu”.

“Sao mày biết là không???”.

Băng Tâm nghiên túc trả lời:“Tại vì tao sẽ không bao giờ thích một người như nó”.

“Nó thì sao? Học giỏi, đẹp trai như vậy còn chưa đủ sao mày muốn gì nữa”.

Được rồi, phải công nhận là Đông Quân là soái ca áo trắng của lớp 10K cơ mà yêu một người toàn năng như thế thì mệt não lắm, bởi vì xung quanh luôn có những bạn gái khác xếp hàng chực chừ cướp người đi.

Mấy chuyện tranh chấp, giành giật kiểu này cho xin miễn đi, bởi vì Diệp Băng Tâm không có hứng thú sống trong hoàn cảnh bon chen như thế.

Giọng Băng Tâm lắng lại một chút: “Tao sẽ không bao giờ thích một người lấy chuyện tình cảm đem ra làm trò đùa như nó đâu, những người như vậy không đáng tin cậy để trao gửi tình cảm hơn nữa ba mẹ tao nói đang đi học thì lo tập trung học cho tốt không nên nghĩ đến mấy chuyện yêu đương làm gì. Với lại sau khi biết chuyện nó từng quen con Trúc tao thấy con người nó sao sao á tốt nhất là cứ làm bạn thôi hihihi”.

Lạc Sa có vẻ bị dao động: “Tao cũng không biết nữa nhưng mỗi lần hai đứa bây cãi nhau rất là vui hahaha”.

Băng Tâm liền mỉm cười reo lên:“Mày nói tao mới để ý luôn á nha có thằng con trai nào lại hay hơn thua với con gái đâu, lần trước lúc bị thủ quỹ nhéo nó hét lên y như con gái, hôm nay nó lại ngại khi người khác thấy mình c** tr*n…haiz chắc nó không phải con trai đâu hahaha…”.

Lạc Sa cũng đồng tình:“ Ừ đúng rồi đó có khi nào thiệt vậy không ta???”.

Đông Quân mà nghe được cuộc nói chuyện của hai con hàng này chắc nổi điên lên cầm đao qua chém chết cả hai luôn quá.

Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả ĐờiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Hài Hước, Truyện NgượcDiệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là… Lúc đi học chính khóa buổi trưa, Lạc Sa nói với Băng Tâm: “Mày qua nhà bí thư với tao một chút nha”.Băng Tâm tỏ vẻ không thích rồi hỏi: “Nhưng để làm gì?”.“Nó giữ cuốn sách tin học của tao, hôm nay có tiết tao sợ nó quên nên qua lấy cho chắc ăn đó mà”.Băng Tâm miễn cưỡng gật đầu: “ Ừ thì đi “.Vì đến mà không báo trước nên Lạc Sa và Băng Tâm gặp một chuyện vô cùng buồn cười, đó là lúc hai đứa dừng xe trước cửa thì thấy Đông Quân đang mặc quần áo đi học vào nhưng chỉ mới mặc xong quần chưa kịp mặc áo nên khi nghe Lạc Sa gọi: “Bí thư ơi!”.Đông Quân có vẻ hốt hoảng và theo phản xạ tự nhiên “người ấy” kêu lên một tiếng: “Á…”, rồi vội kéo cái màn giữa nhà lại để Băng Tâm và Lạc Sa không nhìn thấy mình ở trần nữa.Băng Tâm và Lạc Sa: “…”.Hạn hán lời luôn rồi!!!“Phụt…” hai đứa không hẹn mà cùng nhau bật cười.Băng Tâm khẽ lắc đầu nhún vai thở dài: “ Chậc chậc…vậy là sao đây ta?! Tự nhiên nghi ngờ giới tính của nó ghê luôn hahaha…”.Lạc Sa cũng lắc đầu thở dài rồi nói: “Trời ơi nó làm quá ghê luôn, con trai c** tr*n thì có sao đâu”.Thịt toàn là thịt thôi!!!…mù mịa hai con mắt chó hợp kim rồi chứ có sao đâu nà!!!Băng Tâm cười ranh mãnh rồi phán: “Tại “con gái” người ta ngại mà hahaha…”.Đông Quân mặc quần áo chỉnh tề lấy lại cái vẻ soái ca áo trắng thường ngày rồi mới đi ra cửa, chắc mọi chuyện xảy ra đột ngột quá nó không biết phải ứng phó sao nên đành cười trừ rồi hỏi: “Đi đâu đây?”.Lạc Sa trả lời: “Bạn trả cho tôi cuốn sách tin học đi”.“Uh để tui vô lấy chờ xíu nha…”.Đông Quân vào trong lấy sách ra đưa cho Lạc Sa, nó vẫn cười trừ cho hành động lúc nãy, có lẽ nó không biết phải giải thích sao mới hợp lý.Lạc Sa thấy Đông Quân vẫn còn đứng đó nên lên tiếng hỏi:“Sao không vô mang giày rồi lấy xe ra đi học chung luôn còn đứng đó chi vậy???”.Đông Quân phất tay: “Thôi đi trước đi chút nữa tui mới đi”.Lạc Sa gật đầu: “Uh vậy tôi với Băng Tâm đi trước á”.Lúc Băng Tâm và Lạc Sa chạy xe đi được chừng vài mét thì Đông Quân nói vọng theo “Tâm khùng” nhưng Băng Tâm không quay người lại nhìn mà cứ chạy xe đi luôn.Lạc Sa thấy vậy nên hỏi: “Nó gọi mày kìa sao không trả lời?”.Băng Tâm hất mặt lên: “Nó gọi đứa nào á không phải tao đâu, tại tên của tao là Diệp Băng Tâm chứ đâu phải Tâm khùng”.Lạc Sa nhìn Băng Tâm bằng ánh mắt nghi ngờ đắn đo mãi rồi cũng lên tiếng hỏi:“Ê mày với nó có gì với nhau không vậy?”.Băng Tâm ngu ngơ hỏi lại:“Có gì là có gì?”.Lạc Sa nhướng mày: “Thì cái chuyện bạn gái đó”.“Nó thích giỡn thì tao đùa lại với nó một chút thôi chứ có gì đâu”.“Tao thấy nghi ngờ quá có khi nào giỡn mà lại thành thiệt không mạy?”.Băng Tâm liền bật cười “Làm gì có mày ơi…đừng có tưởng tượng nữa”.“Tao nói thiệt chứ tưởng tượng gì, tự nhiên giỡn mà thành thiệt chắc vui lắm ha”.Băng Tâm lắc lắc ngón tay trỏ kiên quyết khẳng định: “Không đời nào xảy ra chuyện đó đâu”.“Sao mày biết là không???”.Băng Tâm nghiên túc trả lời:“Tại vì tao sẽ không bao giờ thích một người như nó”.“Nó thì sao? Học giỏi, đẹp trai như vậy còn chưa đủ sao mày muốn gì nữa”.Được rồi, phải công nhận là Đông Quân là soái ca áo trắng của lớp 10K cơ mà yêu một người toàn năng như thế thì mệt não lắm, bởi vì xung quanh luôn có những bạn gái khác xếp hàng chực chừ cướp người đi.Mấy chuyện tranh chấp, giành giật kiểu này cho xin miễn đi, bởi vì Diệp Băng Tâm không có hứng thú sống trong hoàn cảnh bon chen như thế.Giọng Băng Tâm lắng lại một chút: “Tao sẽ không bao giờ thích một người lấy chuyện tình cảm đem ra làm trò đùa như nó đâu, những người như vậy không đáng tin cậy để trao gửi tình cảm hơn nữa ba mẹ tao nói đang đi học thì lo tập trung học cho tốt không nên nghĩ đến mấy chuyện yêu đương làm gì. Với lại sau khi biết chuyện nó từng quen con Trúc tao thấy con người nó sao sao á tốt nhất là cứ làm bạn thôi hihihi”.Lạc Sa có vẻ bị dao động: “Tao cũng không biết nữa nhưng mỗi lần hai đứa bây cãi nhau rất là vui hahaha”.Băng Tâm liền mỉm cười reo lên:“Mày nói tao mới để ý luôn á nha có thằng con trai nào lại hay hơn thua với con gái đâu, lần trước lúc bị thủ quỹ nhéo nó hét lên y như con gái, hôm nay nó lại ngại khi người khác thấy mình c** tr*n…haiz chắc nó không phải con trai đâu hahaha…”.Lạc Sa cũng đồng tình:“ Ừ đúng rồi đó có khi nào thiệt vậy không ta???”.Đông Quân mà nghe được cuộc nói chuyện của hai con hàng này chắc nổi điên lên cầm đao qua chém chết cả hai luôn quá.

Chương 18: Thịt toàn là thịt thôi!!!