Tác giả:

Diệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là…

Chương 22: Giao sinh mạng vào tay tử thần

Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả ĐờiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Hài Hước, Truyện NgượcDiệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là… Băng Tâm liền nói với Lạc Sa:“ Nè cô kêu bà kèm người này học mà nếu nó không nghe lời thì đừng kèm nó nữa”.Hàn Tuấn Phong im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, cái dáng vẻ lười biếng đúng gợi đòn đưa tay chống cằm nhìn Diệp Băng Tâm rồi nói:“ Ê…cho bạn nói lại đó…thử hỏi lại xem là đứa nào kèm đứa nào học”.Băng Tâm liền kiên định nói: “ Hiển nhiên là Lạc Sa kèm bạn học rồi còn phải hỏi lại sao??”.Tuấn Phong nhếch môi lên mỉm cười: “ Ông đây mà cần con nhỏ này kèm học á có nói lộn không vậy??”, Tuấn Phong liếc mắt nhìn sang Lạc Sa với sự coi thường rõ rệt trong đáy mắt.Lạc Sa cười khổ:”Thật ra là nó kèm tao học không à hihi”.Băng Tâm ù ù cạc cạc chẳng biết đầu cua tai heo gì hết.Đột nhiên ngu người là sao???Cái quỷ gì đã xảy ra vậy rõ ràng là học lực của Lạc Sa hơn hẳn Tuấn Phong mà.Trong phút chốc tam quan của Băng Tâm cũng sụp đổ theo hai con hàng này luôn.Băng Tâm còn chưa kịp thông suốt cái vụ kia thì nghe tiếng của Hàn Tuấn Phong vang lên: “ Ê nó là bạn của bạn hả??” ánh mắt của Tuấn Phong hướng về phía Lạc Sa rồi hỏi Băng Tâm như thế.Băng Tâm gật gật đầu.Không phải bạn chẳng lẽ là kẻ thù đi quan tâm nhau à?!Tuấn Phong lại nói tiếp một câu: “ Đừng có chơi với nó…nó gian manh lắm đó” vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như là đúng rồi không bằng.Băng Tâm:”….”.Ừ nó gian manh lắm, tôi quen biết nó 4 năm rồi thế mà vẫn không hiểu nó bằng bạn chỉ dùng bốn ngày để tìm hiểu nó thôi sao???Con hàng này nói chuyện đúng là nghịch thiên càng nói thì càng dễ nổi điên lên!!!Ấn tượng lần đầu tiên gặp gỡ của Diệp Băng Tâm và Hàn Tuấn Phong cũng chỉ đơn thuần như thế mà thôi.Hai đứa cứ đâm ngang hông mà nói chuyện với nhau không đầu không đuôi nhưng thái độ tự nhiên không giới hạn cứ như đã thân thiết từ đời kiếp nào rồi.Cũng chẳng thèm hỏi nhau cái tên như người ta lần đầu giao tiếp.Thôi được rồi, học chung lớp chắc hẳn đã biết tên nhau rồi nên người ta mới không thèm hỏi đó thôi.Lạc Sa ở lại trường và cứ ngỡ là tối Thiện Ngôn đi học thì có thể hóa giang Thiện Ngôn về nhưng ai ngờ buổi tối Thiện Ngôn nghỉ học, Quỳnh Dao và Băng Tâm lại đi chung một xe nên ba đứa bối rối chẳng biết làm sao.Đột nhiên Quỳnh Dao thấy Đông Quân đi tới nên nói với Lạc Sa: “Ê mày hóa giang Đông Quân về đi dù sao thì nhà nó với nhà mày cũng gần nhau mà”.Lạc Sa làm mặt lạnh bỏ đi một nước: “Thôi khỏi đi để tao tự đi về cho rồi”.Băng Tâm liền cản Lạc Sa lại:” Điên hả tối rồi mày là con gái nữa đi một mình nguy hiểm lắm”.Lạc Sa kiên quyết từ chối không chịu hóa giang Đông Quân:“Mặc kệ, tao thà đi bộ về cũng không đi chung với nó đâu.”Băng Tâm và Quỳnh Dao bàn bạc với nhau một hồi rồi quyết định Quỳnh Dao sẽ chở Lạc Sa còn Băng Tâm thì xin đi ké xe của Đông Quân.Đây là lần đầu tiên Băng Tâm đi chung xe với một thằng con trai xa lạ nên cảm giác nó lại lắm Băng Tâm thoáng nghĩ “ Có khi nào đây là định mệnh không ta…mà chắc không phải đâu vì đây là đời thực chứ đâu phải phim Hàn Quốc lãng mạn sến súa…”.Đi chung với Đông Quân để Lạc Sa có xe về là đúng nhưng chọn đi chung xe với Đông Quân là một sai lầm quá lớn đối với Băng Tâm vì Đông Quân chạy xe bao ẩu lại rất thích chạy ra giữa đường, Băng Tâm ngồi phía sau với tâm trạng lo lắng bất an.Đi chung xe với con hàng này cũng chẳng khác gì...giao sinh mạng vào tay tử thần.Cuối cùng thì cũng về nhà an toàn Băng Tâm rất vui mừng vì thoát khỏi bàn tay tử thần của Đông Quân, mà nghĩ lại thì dạo này Lạc Sa lạ lắm lúc trước thấy mối quan hệ của Lạc Sa và Đông Quân rất tốt nhưng dạo gần thấy thái độ của Lạc Sa đối với Đông Quân khác lắm, cả đám đang ngồi nói chuyện cùng nhau mà Đông Quân tới là Lạc Sa liền đứng dậy bỏ đi chỗ khác, dù cho không có xe về Lạc Sa cũng nhất định từ chối sự giúp đỡ của Đông Quân.Băng Tâm nghĩ” Không biết Mạc Đông Quân đã làm gì để Lạc Sa giận như vậy nữa…”.

Băng Tâm liền nói với Lạc Sa:“ Nè cô kêu bà kèm người này học mà nếu nó không nghe lời thì đừng kèm nó nữa”.

Hàn Tuấn Phong im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, cái dáng vẻ lười biếng đúng gợi đòn đưa tay chống cằm nhìn Diệp Băng Tâm rồi nói:“ Ê…cho bạn nói lại đó…thử hỏi lại xem là đứa nào kèm đứa nào học”.

Băng Tâm liền kiên định nói: “ Hiển nhiên là Lạc Sa kèm bạn học rồi còn phải hỏi lại sao??”.

Tuấn Phong nhếch môi lên mỉm cười: “ Ông đây mà cần con nhỏ này kèm học á có nói lộn không vậy??”, Tuấn Phong liếc mắt nhìn sang Lạc Sa với sự coi thường rõ rệt trong đáy mắt.

Lạc Sa cười khổ:”Thật ra là nó kèm tao học không à hihi”.

Băng Tâm ù ù cạc cạc chẳng biết đầu cua tai heo gì hết.

Đột nhiên ngu người là sao???

Cái quỷ gì đã xảy ra vậy rõ ràng là học lực của Lạc Sa hơn hẳn Tuấn Phong mà.

Trong phút chốc tam quan của Băng Tâm cũng sụp đổ theo hai con hàng này luôn.

Băng Tâm còn chưa kịp thông suốt cái vụ kia thì nghe tiếng của Hàn Tuấn Phong vang lên: “ Ê nó là bạn của bạn hả??” ánh mắt của Tuấn Phong hướng về phía Lạc Sa rồi hỏi Băng Tâm như thế.

Băng Tâm gật gật đầu.

Không phải bạn chẳng lẽ là kẻ thù đi quan tâm nhau à?!

Tuấn Phong lại nói tiếp một câu: “ Đừng có chơi với nó…nó gian manh lắm đó” vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như là đúng rồi không bằng.

Băng Tâm:”….”.

Ừ nó gian manh lắm, tôi quen biết nó 4 năm rồi thế mà vẫn không hiểu nó bằng bạn chỉ dùng bốn ngày để tìm hiểu nó thôi sao???

Con hàng này nói chuyện đúng là nghịch thiên càng nói thì càng dễ nổi điên lên!!!

Ấn tượng lần đầu tiên gặp gỡ của Diệp Băng Tâm và Hàn Tuấn Phong cũng chỉ đơn thuần như thế mà thôi.

Hai đứa cứ đâm ngang hông mà nói chuyện với nhau không đầu không đuôi nhưng thái độ tự nhiên không giới hạn cứ như đã thân thiết từ đời kiếp nào rồi.

Cũng chẳng thèm hỏi nhau cái tên như người ta lần đầu giao tiếp.

Thôi được rồi, học chung lớp chắc hẳn đã biết tên nhau rồi nên người ta mới không thèm hỏi đó thôi.

Lạc Sa ở lại trường và cứ ngỡ là tối Thiện Ngôn đi học thì có thể hóa giang Thiện Ngôn về nhưng ai ngờ buổi tối Thiện Ngôn nghỉ học, Quỳnh Dao và Băng Tâm lại đi chung một xe nên ba đứa bối rối chẳng biết làm sao.

Đột nhiên Quỳnh Dao thấy Đông Quân đi tới nên nói với Lạc Sa: “Ê mày hóa giang Đông Quân về đi dù sao thì nhà nó với nhà mày cũng gần nhau mà”.

Lạc Sa làm mặt lạnh bỏ đi một nước: “Thôi khỏi đi để tao tự đi về cho rồi”.

Băng Tâm liền cản Lạc Sa lại:” Điên hả tối rồi mày là con gái nữa đi một mình nguy hiểm lắm”.

Lạc Sa kiên quyết từ chối không chịu hóa giang Đông Quân:“Mặc kệ, tao thà đi bộ về cũng không đi chung với nó đâu.”

Băng Tâm và Quỳnh Dao bàn bạc với nhau một hồi rồi quyết định Quỳnh Dao sẽ chở Lạc Sa còn Băng Tâm thì xin đi ké xe của Đông Quân.

Đây là lần đầu tiên Băng Tâm đi chung xe với một thằng con trai xa lạ nên cảm giác nó lại lắm Băng Tâm thoáng nghĩ “ Có khi nào đây là định mệnh không ta…mà chắc không phải đâu vì đây là đời thực chứ đâu phải phim Hàn Quốc lãng mạn sến súa…”.

Đi chung với Đông Quân để Lạc Sa có xe về là đúng nhưng chọn đi chung xe với Đông Quân là một sai lầm quá lớn đối với Băng Tâm vì Đông Quân chạy xe bao ẩu lại rất thích chạy ra giữa đường, Băng Tâm ngồi phía sau với tâm trạng lo lắng bất an.

Đi chung xe với con hàng này cũng chẳng khác gì...giao sinh mạng vào tay tử thần.

Cuối cùng thì cũng về nhà an toàn Băng Tâm rất vui mừng vì thoát khỏi bàn tay tử thần của Đông Quân, mà nghĩ lại thì dạo này Lạc Sa lạ lắm lúc trước thấy mối quan hệ của Lạc Sa và Đông Quân rất tốt nhưng dạo gần thấy thái độ của Lạc Sa đối với Đông Quân khác lắm, cả đám đang ngồi nói chuyện cùng nhau mà Đông Quân tới là Lạc Sa liền đứng dậy bỏ đi chỗ khác, dù cho không có xe về Lạc Sa cũng nhất định từ chối sự giúp đỡ của Đông Quân.

Băng Tâm nghĩ” Không biết Mạc Đông Quân đã làm gì để Lạc Sa giận như vậy nữa…”.

Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả ĐờiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Hài Hước, Truyện NgượcDiệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là… Băng Tâm liền nói với Lạc Sa:“ Nè cô kêu bà kèm người này học mà nếu nó không nghe lời thì đừng kèm nó nữa”.Hàn Tuấn Phong im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, cái dáng vẻ lười biếng đúng gợi đòn đưa tay chống cằm nhìn Diệp Băng Tâm rồi nói:“ Ê…cho bạn nói lại đó…thử hỏi lại xem là đứa nào kèm đứa nào học”.Băng Tâm liền kiên định nói: “ Hiển nhiên là Lạc Sa kèm bạn học rồi còn phải hỏi lại sao??”.Tuấn Phong nhếch môi lên mỉm cười: “ Ông đây mà cần con nhỏ này kèm học á có nói lộn không vậy??”, Tuấn Phong liếc mắt nhìn sang Lạc Sa với sự coi thường rõ rệt trong đáy mắt.Lạc Sa cười khổ:”Thật ra là nó kèm tao học không à hihi”.Băng Tâm ù ù cạc cạc chẳng biết đầu cua tai heo gì hết.Đột nhiên ngu người là sao???Cái quỷ gì đã xảy ra vậy rõ ràng là học lực của Lạc Sa hơn hẳn Tuấn Phong mà.Trong phút chốc tam quan của Băng Tâm cũng sụp đổ theo hai con hàng này luôn.Băng Tâm còn chưa kịp thông suốt cái vụ kia thì nghe tiếng của Hàn Tuấn Phong vang lên: “ Ê nó là bạn của bạn hả??” ánh mắt của Tuấn Phong hướng về phía Lạc Sa rồi hỏi Băng Tâm như thế.Băng Tâm gật gật đầu.Không phải bạn chẳng lẽ là kẻ thù đi quan tâm nhau à?!Tuấn Phong lại nói tiếp một câu: “ Đừng có chơi với nó…nó gian manh lắm đó” vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như là đúng rồi không bằng.Băng Tâm:”….”.Ừ nó gian manh lắm, tôi quen biết nó 4 năm rồi thế mà vẫn không hiểu nó bằng bạn chỉ dùng bốn ngày để tìm hiểu nó thôi sao???Con hàng này nói chuyện đúng là nghịch thiên càng nói thì càng dễ nổi điên lên!!!Ấn tượng lần đầu tiên gặp gỡ của Diệp Băng Tâm và Hàn Tuấn Phong cũng chỉ đơn thuần như thế mà thôi.Hai đứa cứ đâm ngang hông mà nói chuyện với nhau không đầu không đuôi nhưng thái độ tự nhiên không giới hạn cứ như đã thân thiết từ đời kiếp nào rồi.Cũng chẳng thèm hỏi nhau cái tên như người ta lần đầu giao tiếp.Thôi được rồi, học chung lớp chắc hẳn đã biết tên nhau rồi nên người ta mới không thèm hỏi đó thôi.Lạc Sa ở lại trường và cứ ngỡ là tối Thiện Ngôn đi học thì có thể hóa giang Thiện Ngôn về nhưng ai ngờ buổi tối Thiện Ngôn nghỉ học, Quỳnh Dao và Băng Tâm lại đi chung một xe nên ba đứa bối rối chẳng biết làm sao.Đột nhiên Quỳnh Dao thấy Đông Quân đi tới nên nói với Lạc Sa: “Ê mày hóa giang Đông Quân về đi dù sao thì nhà nó với nhà mày cũng gần nhau mà”.Lạc Sa làm mặt lạnh bỏ đi một nước: “Thôi khỏi đi để tao tự đi về cho rồi”.Băng Tâm liền cản Lạc Sa lại:” Điên hả tối rồi mày là con gái nữa đi một mình nguy hiểm lắm”.Lạc Sa kiên quyết từ chối không chịu hóa giang Đông Quân:“Mặc kệ, tao thà đi bộ về cũng không đi chung với nó đâu.”Băng Tâm và Quỳnh Dao bàn bạc với nhau một hồi rồi quyết định Quỳnh Dao sẽ chở Lạc Sa còn Băng Tâm thì xin đi ké xe của Đông Quân.Đây là lần đầu tiên Băng Tâm đi chung xe với một thằng con trai xa lạ nên cảm giác nó lại lắm Băng Tâm thoáng nghĩ “ Có khi nào đây là định mệnh không ta…mà chắc không phải đâu vì đây là đời thực chứ đâu phải phim Hàn Quốc lãng mạn sến súa…”.Đi chung với Đông Quân để Lạc Sa có xe về là đúng nhưng chọn đi chung xe với Đông Quân là một sai lầm quá lớn đối với Băng Tâm vì Đông Quân chạy xe bao ẩu lại rất thích chạy ra giữa đường, Băng Tâm ngồi phía sau với tâm trạng lo lắng bất an.Đi chung xe với con hàng này cũng chẳng khác gì...giao sinh mạng vào tay tử thần.Cuối cùng thì cũng về nhà an toàn Băng Tâm rất vui mừng vì thoát khỏi bàn tay tử thần của Đông Quân, mà nghĩ lại thì dạo này Lạc Sa lạ lắm lúc trước thấy mối quan hệ của Lạc Sa và Đông Quân rất tốt nhưng dạo gần thấy thái độ của Lạc Sa đối với Đông Quân khác lắm, cả đám đang ngồi nói chuyện cùng nhau mà Đông Quân tới là Lạc Sa liền đứng dậy bỏ đi chỗ khác, dù cho không có xe về Lạc Sa cũng nhất định từ chối sự giúp đỡ của Đông Quân.Băng Tâm nghĩ” Không biết Mạc Đông Quân đã làm gì để Lạc Sa giận như vậy nữa…”.

Chương 22: Giao sinh mạng vào tay tử thần