Tác giả:

Diệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là…

Chương 113: Sai quá sai luôn!!!

Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả ĐờiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Hài Hước, Truyện NgượcDiệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là… Đột nhiên Băng Tâm muốn đi đến một nơi thật xa…thật xa nơi không có Đông Quân tồn tại cũng không có Hàn Tuấn Phong ở đó, cô có thể bắt đầu lại cuộc sống mới của mình chứ ở nơi này có quá nhiều thứ để nhớ từ trường lớp đến cả con đường đi học mỗi ngày vẫn còn hình bóng của cô,Tuấn Phong và Đông Quân đọng lại ở đó. Nhưng quyết định buông tay rồi thì không nên ngoảnh đầu nhìn lại nữa, cái tôi cá nhân của một đứa kiêu ngạo không cho phép Băng Tâm tiếp tục giả vờ ngốc nghếch vì Tuấn Phong nữa, cô cũng không thể tiếp túc đóng vai một đứa em gái ngoan hiền của Đông Quân nữa.Hôm sau, Băng Tâm đến lớp với tâm trạng khá tốt, cô đã quyết tâm không buồn, không giả vờ ngốc nghếch nữa, đại mà vương quậy phá lém lỉnh đã quay lại rồi đây.Đông Quân mặc dù đã nói là sẽ không nói chuyện với Băng Tâm nữa anh lại cứ tìm cách thu hút sự chú ý của cô, anh đi tới ngồi đối diện cô rồi nói: “ Băng Tâm rửa đồng hồ đi nha”.Băng Tâm vẫn không thèm cho Đông Quân một cái nhìn mà vẫn tiếp tục ngồi thản nhiên chơi ca rô với Hoàng Lâm.Đông Quân lượn một vòng quanh lớp lại đứng ngay bàn của Băng Tâm rồi mỉm cười nói: “ Băng Tâm cho anh mượn đồng hồ đi”.Băng Tâm đột nhiên bật cười rồi thúc giục Hoàng Lâm: “ Mày thua rồi hát cho tao nghe đi…hát đi hihihi”.Đông Quân lại lượn một vòng rồi quay lại nói với Băng Tâm: “ Cho anh một đôi giấy đi Băng Tâm”.Lần này ai đó lại tiếp tục bị ăn bơ, chắc do bơ dạo này đang giảm giá đó mà!!!Buổi tối, Băng Tâm đang ngồi xem phim hoạt hình thì có tin nhắn gửi đến [Nè bé nếu sau này tốt nghiệp xong ra trường anh không có việc làm đến xin em cơm ăn ké được không?].Bộ ba má anh không nuôi anh à?! Đâu có cần thảm thế!!Băng Tâm lắc đầu nhắn lại [Được].Sau đó cô nghĩ nghĩ rồi gửi thêm một cái tin nhắn nữa cho Đông Quân [Phong độ bí thư của anh đi đâu mất rồi hả???].[Hi đâu mất rồi…đang cố tìm lại đây…giúp anh nha bé].[Anh nghĩ em là ai mà có thể giúp anh chứ].[Là bé ngốc chứ ai?! Bây giờ anh nên làm gì đây?].[Anh nên lắng nghe anh đang muốn làm gì chứ sao em giúp được].[Con đường anh muốn đi anh không thể nào đi được hết].[Vì sao???].[Có hai người mà anh cảm thấy có lỗi nhất đó em và Diễm Quỳnh…Với Diễm Quỳnh là một sai lầm…Nếu không đi tiếp con đường này người ta sẽ nói anh là một thằng tồi…Còn với em anh tự trách mình đã làm tổn thương quá nhiều].Quá tồi… người anh có lỗi xếp hàng dài mấy chục cây số đó chứ ở đâu mà hai người đây hả anh zai??[Tổn thương gì chứ anh ngốc quá đi].[Con đường anh đang đi là sự trả giá của bản thân anh…anh xin lỗi…anh tự trách mình nhiều lắm…Anh là một người ích kỷ lắm đúng không?!].[Vậy anh có muốn đi tiếp con đường này không???].[Bắt buộc phải đi tiếp thôi em à…Đã nhiều lần anh nghĩ sau này sẽ cùng em đến một nơi nào đó để cùng sống một cuộc sống khác…Nhưng em còn gia đình, ước mơ và cả bạn bè của em nữa…Anh không thể vì anh mà bắt em từ bỏ tất cả những thứ đó].Hình như không phải có cái gì sai sai mà là... sai quá sai luôn!!!Tại sao Đông Quân lại nghĩ một ngày nào đó cùng Băng Tâm đến một nơi thật xa rồi sống cùng nhau chứ????Anh nên sống cùng gia đình anh và Diễm Quỳnh mới đúng chứ anh zai à!!!Tự nhiên lôi kéo con người ta vào suy nghĩ viễn vông của anh chi zạ?!Người ích kỷ là Băng Tâm mới đúng chứ thời gian qua cô đã gạt tất cả mọi người, cô đã giả vờ ngốc nghếch cơ mà, Băng Tâm yêu bản thân mình hơn tất cả…hơn nữa cô đã từng thời xem Đông Quân là người thay thế của Hàn Tuấn Phong…ích kỷ hơn nữa là Băng Tâm vừa muốn giữ Đông Quân bên cạnh mình làm người anh tốt của mình mà vẫn luôn giữ tình cảm với Hàn Tuấn Phong trong tim…như vậy là quá ích kỷ rồi còn gì.[Anh có biết ước mơ thật sự của em là gì không?].[Là gì?].[Bí mật đang tìm người giải mã].[Người đó là ai vậy…Anh sẽ tìm…Để biết được bí mật của em].[Anh mãi mãi không thể tìm ra đâu].Bởi vì Hàn Tuấn Phong chắc chắn sẽ không cầm chìa khóa tới đưa cho anh đem về giãi mã bí mật của em đâu thằng khờ à!!![Mơ đi ngốc…Rồi có ngày anh sẽ đưa người đó đến bên cạnh em để giải mã bí mật cảu em…Anh tin là mình có thể làm được nếu thời gian giúp anh].[Anh đúng là thằng ngốc].[Anh là bí ngốc không phải thằng ngốc…Anh và nó là hai con người hoàn toàn khác nhau].“Thằng ngốc” chỉ là hai chữ đơn giản bình thường thôi mà nhưng sao ai kia đính chính thì lại thấy sai sai sao á.Ôi má ơi!!! Chỉ có hai chữ thôi mà nghĩ đến cả một thằng con trai khác luôn không biết cái đầu của con hàng này chứa cái gì ở trong đó nữa.Thì ra…Đông Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện Băng Tâm yêu thích Tuấn Phong cho đến tận giờ phút này…Mà Băng Tâm có yêu ai thích ai cũng là chuyện riêng của người ta có liên quan gì đến con hàng này đâu chứ!!Băng Tâm đầy hắc tuyến trên trán nhắn lại [Ừ anh là bí ngốc].Anh là bí ngốc đã được chưa hả????[Tất nhiên rồi…hiểu chưa “ngố” từ nay không em bằng “ngốc” nữa mà chuyển sang gọi bằng ngố cơ].

Đột nhiên Băng Tâm muốn đi đến một nơi thật xa…thật xa nơi không có Đông Quân tồn tại cũng không có Hàn Tuấn Phong ở đó, cô có thể bắt đầu lại cuộc sống mới của mình chứ ở nơi này có quá nhiều thứ để nhớ từ trường lớp đến cả con đường đi học mỗi ngày vẫn còn hình bóng của cô,Tuấn Phong và Đông Quân đọng lại ở đó. 

Nhưng quyết định buông tay rồi thì không nên ngoảnh đầu nhìn lại nữa, cái tôi cá nhân của một đứa kiêu ngạo không cho phép Băng Tâm tiếp tục giả vờ ngốc nghếch vì Tuấn Phong nữa, cô cũng không thể tiếp túc đóng vai một đứa em gái ngoan hiền của Đông Quân nữa.

Hôm sau, Băng Tâm đến lớp với tâm trạng khá tốt, cô đã quyết tâm không buồn, không giả vờ ngốc nghếch nữa, đại mà vương quậy phá lém lỉnh đã quay lại rồi đây.

Đông Quân mặc dù đã nói là sẽ không nói chuyện với Băng Tâm nữa anh lại cứ tìm cách thu hút sự chú ý của cô, anh đi tới ngồi đối diện cô rồi nói: “ Băng Tâm rửa đồng hồ đi nha”.

Băng Tâm vẫn không thèm cho Đông Quân một cái nhìn mà vẫn tiếp tục ngồi thản nhiên chơi ca rô với Hoàng Lâm.

Đông Quân lượn một vòng quanh lớp lại đứng ngay bàn của Băng Tâm rồi mỉm cười nói: “ Băng Tâm cho anh mượn đồng hồ đi”.

Băng Tâm đột nhiên bật cười rồi thúc giục Hoàng Lâm: “ Mày thua rồi hát cho tao nghe đi…hát đi hihihi”.

Đông Quân lại lượn một vòng rồi quay lại nói với Băng Tâm: “ Cho anh một đôi giấy đi Băng Tâm”.

Lần này ai đó lại tiếp tục bị ăn bơ, chắc do bơ dạo này đang giảm giá đó mà!!!

Buổi tối, Băng Tâm đang ngồi xem phim hoạt hình thì có tin nhắn gửi đến 

[Nè bé nếu sau này tốt nghiệp xong ra trường anh không có việc làm đến xin em cơm ăn ké được không?].

Bộ ba má anh không nuôi anh à?! Đâu có cần thảm thế!!

Băng Tâm lắc đầu nhắn lại [Được].

Sau đó cô nghĩ nghĩ rồi gửi thêm một cái tin nhắn nữa cho Đông Quân [Phong độ bí thư của anh đi đâu mất rồi hả???].

[Hi đâu mất rồi…đang cố tìm lại đây…giúp anh nha bé].

[Anh nghĩ em là ai mà có thể giúp anh chứ].

[Là bé ngốc chứ ai?! Bây giờ anh nên làm gì đây?].

[Anh nên lắng nghe anh đang muốn làm gì chứ sao em giúp được].

[Con đường anh muốn đi anh không thể nào đi được hết].

[Vì sao???].

[Có hai người mà anh cảm thấy có lỗi nhất đó em và Diễm Quỳnh…Với Diễm Quỳnh là một sai lầm…Nếu không đi tiếp con đường này người ta sẽ nói anh là một thằng tồi…Còn với em anh tự trách mình đã làm tổn thương quá nhiều].

Quá tồi… người anh có lỗi xếp hàng dài mấy chục cây số đó chứ ở đâu mà hai người đây hả anh zai??

[Tổn thương gì chứ anh ngốc quá đi].

[Con đường anh đang đi là sự trả giá của bản thân anh…anh xin lỗi…anh tự trách mình nhiều lắm…Anh là một người ích kỷ lắm đúng không?!].

[Vậy anh có muốn đi tiếp con đường này không???].

[Bắt buộc phải đi tiếp thôi em à…Đã nhiều lần anh nghĩ sau này sẽ cùng em đến một nơi nào đó để cùng sống một cuộc sống khác…Nhưng em còn gia đình, ước mơ và cả bạn bè của em nữa…Anh không thể vì anh mà bắt em từ bỏ tất cả những thứ đó].

Hình như không phải có cái gì sai sai mà là... sai quá sai luôn!!!

Tại sao Đông Quân lại nghĩ một ngày nào đó cùng Băng Tâm đến một nơi thật xa rồi sống cùng nhau chứ????

Anh nên sống cùng gia đình anh và Diễm Quỳnh mới đúng chứ anh zai à!!!

Tự nhiên lôi kéo con người ta vào suy nghĩ viễn vông của anh chi zạ?!

Người ích kỷ là Băng Tâm mới đúng chứ thời gian qua cô đã gạt tất cả mọi người, cô đã giả vờ ngốc nghếch cơ mà, Băng Tâm yêu bản thân mình hơn tất cả…hơn nữa cô đã từng thời xem Đông Quân là người thay thế của Hàn Tuấn Phong…ích kỷ hơn nữa là Băng Tâm vừa muốn giữ Đông Quân bên cạnh mình làm người anh tốt của mình mà vẫn luôn giữ tình cảm với Hàn Tuấn Phong trong tim…như vậy là quá ích kỷ rồi còn gì.

[Anh có biết ước mơ thật sự của em là gì không?].

[Là gì?].

[Bí mật đang tìm người giải mã].

[Người đó là ai vậy…Anh sẽ tìm…Để biết được bí mật của em].

[Anh mãi mãi không thể tìm ra đâu].

Bởi vì Hàn Tuấn Phong chắc chắn sẽ không cầm chìa khóa tới đưa cho anh đem về giãi mã bí mật của em đâu thằng khờ à!!!

[Mơ đi ngốc…Rồi có ngày anh sẽ đưa người đó đến bên cạnh em để giải mã bí mật cảu em…Anh tin là mình có thể làm được nếu thời gian giúp anh].

[Anh đúng là thằng ngốc].

[Anh là bí ngốc không phải thằng ngốc…Anh và nó là hai con người hoàn toàn khác nhau].

“Thằng ngốc” chỉ là hai chữ đơn giản bình thường thôi mà nhưng sao ai kia đính chính thì lại thấy sai sai sao á.

Ôi má ơi!!! Chỉ có hai chữ thôi mà nghĩ đến cả một thằng con trai khác luôn không biết cái đầu của con hàng này chứa cái gì ở trong đó nữa.

Thì ra…Đông Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện Băng Tâm yêu thích Tuấn Phong cho đến tận giờ phút này…

Mà Băng Tâm có yêu ai thích ai cũng là chuyện riêng của người ta có liên quan gì đến con hàng này đâu chứ!!

Băng Tâm đầy hắc tuyến trên trán nhắn lại [Ừ anh là bí ngốc].

Anh là bí ngốc đã được chưa hả????

[Tất nhiên rồi…hiểu chưa “ngố” từ nay không em bằng “ngốc” nữa mà chuyển sang gọi bằng ngố cơ].

Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả ĐờiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Hài Hước, Truyện NgượcDiệp Băng Tâm và cô bạn thân tên là Lạc Sa đang cùng đạp xe đến trường. Lạc Sa mặc áo dài bằng gấm có họa tiết hoa mai nhỏ nhìn rất duyên dáng, tóc cột thấp phía sau lưng, chạy xe đạp mimi màu xanh da trời chạy đằng trước. Băng Tâm thì mặc áo dài có họa tiết lá trúc và những bông hoa nhỏ nhìn rất sống động, tóc cột cao theo kiểu đuôi ngựa nhìn vừa trẻ con mà vừa có nét trưởng thành, chạy xe đạp martin màu xanh lá cây loại 72 căm mỗi khi bánh xe quay thì nhìn rất đẹp mắt chạy theo ở phía sau. Một thằng con trai mặc quần tây xanh, áo sơ mi trắng tay ngắn, mang giày thể thao trắng kết hợp với đen,đi xe đạp martin màu đen lao ra với tốc độ bàn thờ rồi bất ngờ tông vào xe của Băng Tâm nhưng cũng may là Băng Tâm chống chân kịp nên không bị té xe. Băng Tâm thoáng nhìn thấy mặt của thằng con trai kia, người cũng đẹp trai đó... ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt to và sâu thẳm như có sức lôi cuốn con người ta không rời mắt được, Băng Tâm đoán chắc cũng là học sinh cấp 3 có thể bằng tuổi hoặc là… Đột nhiên Băng Tâm muốn đi đến một nơi thật xa…thật xa nơi không có Đông Quân tồn tại cũng không có Hàn Tuấn Phong ở đó, cô có thể bắt đầu lại cuộc sống mới của mình chứ ở nơi này có quá nhiều thứ để nhớ từ trường lớp đến cả con đường đi học mỗi ngày vẫn còn hình bóng của cô,Tuấn Phong và Đông Quân đọng lại ở đó. Nhưng quyết định buông tay rồi thì không nên ngoảnh đầu nhìn lại nữa, cái tôi cá nhân của một đứa kiêu ngạo không cho phép Băng Tâm tiếp tục giả vờ ngốc nghếch vì Tuấn Phong nữa, cô cũng không thể tiếp túc đóng vai một đứa em gái ngoan hiền của Đông Quân nữa.Hôm sau, Băng Tâm đến lớp với tâm trạng khá tốt, cô đã quyết tâm không buồn, không giả vờ ngốc nghếch nữa, đại mà vương quậy phá lém lỉnh đã quay lại rồi đây.Đông Quân mặc dù đã nói là sẽ không nói chuyện với Băng Tâm nữa anh lại cứ tìm cách thu hút sự chú ý của cô, anh đi tới ngồi đối diện cô rồi nói: “ Băng Tâm rửa đồng hồ đi nha”.Băng Tâm vẫn không thèm cho Đông Quân một cái nhìn mà vẫn tiếp tục ngồi thản nhiên chơi ca rô với Hoàng Lâm.Đông Quân lượn một vòng quanh lớp lại đứng ngay bàn của Băng Tâm rồi mỉm cười nói: “ Băng Tâm cho anh mượn đồng hồ đi”.Băng Tâm đột nhiên bật cười rồi thúc giục Hoàng Lâm: “ Mày thua rồi hát cho tao nghe đi…hát đi hihihi”.Đông Quân lại lượn một vòng rồi quay lại nói với Băng Tâm: “ Cho anh một đôi giấy đi Băng Tâm”.Lần này ai đó lại tiếp tục bị ăn bơ, chắc do bơ dạo này đang giảm giá đó mà!!!Buổi tối, Băng Tâm đang ngồi xem phim hoạt hình thì có tin nhắn gửi đến [Nè bé nếu sau này tốt nghiệp xong ra trường anh không có việc làm đến xin em cơm ăn ké được không?].Bộ ba má anh không nuôi anh à?! Đâu có cần thảm thế!!Băng Tâm lắc đầu nhắn lại [Được].Sau đó cô nghĩ nghĩ rồi gửi thêm một cái tin nhắn nữa cho Đông Quân [Phong độ bí thư của anh đi đâu mất rồi hả???].[Hi đâu mất rồi…đang cố tìm lại đây…giúp anh nha bé].[Anh nghĩ em là ai mà có thể giúp anh chứ].[Là bé ngốc chứ ai?! Bây giờ anh nên làm gì đây?].[Anh nên lắng nghe anh đang muốn làm gì chứ sao em giúp được].[Con đường anh muốn đi anh không thể nào đi được hết].[Vì sao???].[Có hai người mà anh cảm thấy có lỗi nhất đó em và Diễm Quỳnh…Với Diễm Quỳnh là một sai lầm…Nếu không đi tiếp con đường này người ta sẽ nói anh là một thằng tồi…Còn với em anh tự trách mình đã làm tổn thương quá nhiều].Quá tồi… người anh có lỗi xếp hàng dài mấy chục cây số đó chứ ở đâu mà hai người đây hả anh zai??[Tổn thương gì chứ anh ngốc quá đi].[Con đường anh đang đi là sự trả giá của bản thân anh…anh xin lỗi…anh tự trách mình nhiều lắm…Anh là một người ích kỷ lắm đúng không?!].[Vậy anh có muốn đi tiếp con đường này không???].[Bắt buộc phải đi tiếp thôi em à…Đã nhiều lần anh nghĩ sau này sẽ cùng em đến một nơi nào đó để cùng sống một cuộc sống khác…Nhưng em còn gia đình, ước mơ và cả bạn bè của em nữa…Anh không thể vì anh mà bắt em từ bỏ tất cả những thứ đó].Hình như không phải có cái gì sai sai mà là... sai quá sai luôn!!!Tại sao Đông Quân lại nghĩ một ngày nào đó cùng Băng Tâm đến một nơi thật xa rồi sống cùng nhau chứ????Anh nên sống cùng gia đình anh và Diễm Quỳnh mới đúng chứ anh zai à!!!Tự nhiên lôi kéo con người ta vào suy nghĩ viễn vông của anh chi zạ?!Người ích kỷ là Băng Tâm mới đúng chứ thời gian qua cô đã gạt tất cả mọi người, cô đã giả vờ ngốc nghếch cơ mà, Băng Tâm yêu bản thân mình hơn tất cả…hơn nữa cô đã từng thời xem Đông Quân là người thay thế của Hàn Tuấn Phong…ích kỷ hơn nữa là Băng Tâm vừa muốn giữ Đông Quân bên cạnh mình làm người anh tốt của mình mà vẫn luôn giữ tình cảm với Hàn Tuấn Phong trong tim…như vậy là quá ích kỷ rồi còn gì.[Anh có biết ước mơ thật sự của em là gì không?].[Là gì?].[Bí mật đang tìm người giải mã].[Người đó là ai vậy…Anh sẽ tìm…Để biết được bí mật của em].[Anh mãi mãi không thể tìm ra đâu].Bởi vì Hàn Tuấn Phong chắc chắn sẽ không cầm chìa khóa tới đưa cho anh đem về giãi mã bí mật của em đâu thằng khờ à!!![Mơ đi ngốc…Rồi có ngày anh sẽ đưa người đó đến bên cạnh em để giải mã bí mật cảu em…Anh tin là mình có thể làm được nếu thời gian giúp anh].[Anh đúng là thằng ngốc].[Anh là bí ngốc không phải thằng ngốc…Anh và nó là hai con người hoàn toàn khác nhau].“Thằng ngốc” chỉ là hai chữ đơn giản bình thường thôi mà nhưng sao ai kia đính chính thì lại thấy sai sai sao á.Ôi má ơi!!! Chỉ có hai chữ thôi mà nghĩ đến cả một thằng con trai khác luôn không biết cái đầu của con hàng này chứa cái gì ở trong đó nữa.Thì ra…Đông Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện Băng Tâm yêu thích Tuấn Phong cho đến tận giờ phút này…Mà Băng Tâm có yêu ai thích ai cũng là chuyện riêng của người ta có liên quan gì đến con hàng này đâu chứ!!Băng Tâm đầy hắc tuyến trên trán nhắn lại [Ừ anh là bí ngốc].Anh là bí ngốc đã được chưa hả????[Tất nhiên rồi…hiểu chưa “ngố” từ nay không em bằng “ngốc” nữa mà chuyển sang gọi bằng ngố cơ].

Chương 113: Sai quá sai luôn!!!