Tác giả:

Có lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh - Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó Đáp lại lời cậu, anh chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng và giọng nói chán ghét - Cậu kinh tởm lắm rồi đấy, không thấy xấu hổ nữa hả, đã yêu anh trai mình rồi còn làm những chuyện nhảm nhí này nữa, thật là hết thuốc chữa Nói rồi, anh bỏ mặc cậu mà đi, để mặc cho cậu bị không biết bao nhiêu bạn bè của anh cười nhạo Suốt từ năm cấp hai đến bây giờ có lẽ cũng đã nhiều năm cậu bị anh nói lời tuyệt tình vậy, cậu vẫn cố gắng cười tươi gạt đi hết tất cả nước mắt của mình để yêu mặc dù biết nó là trái luân lí, nhưng bây giờ cậu mệt thật rồi, 3 ngày nữa là cậu đi Mĩ rồi, cậu dã xin dượng cho cậu đi đến đó, bởi lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì tình yêu không có kết quả này rồi, chắc anh vui lắm khi cậu ra đi như vậy, ngay cả việc đi Mĩ của cậu, anh còn không biết nữa kìa bởi lẽ anh luôn đi sớm…

Chương 3

Anh À!! Em Mệt RồiTác giả: CỏTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcCó lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh - Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó Đáp lại lời cậu, anh chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng và giọng nói chán ghét - Cậu kinh tởm lắm rồi đấy, không thấy xấu hổ nữa hả, đã yêu anh trai mình rồi còn làm những chuyện nhảm nhí này nữa, thật là hết thuốc chữa Nói rồi, anh bỏ mặc cậu mà đi, để mặc cho cậu bị không biết bao nhiêu bạn bè của anh cười nhạo Suốt từ năm cấp hai đến bây giờ có lẽ cũng đã nhiều năm cậu bị anh nói lời tuyệt tình vậy, cậu vẫn cố gắng cười tươi gạt đi hết tất cả nước mắt của mình để yêu mặc dù biết nó là trái luân lí, nhưng bây giờ cậu mệt thật rồi, 3 ngày nữa là cậu đi Mĩ rồi, cậu dã xin dượng cho cậu đi đến đó, bởi lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì tình yêu không có kết quả này rồi, chắc anh vui lắm khi cậu ra đi như vậy, ngay cả việc đi Mĩ của cậu, anh còn không biết nữa kìa bởi lẽ anh luôn đi sớm… Cũng năm tháng từ ngày cậu đi, ban đầu anh nghĩ rằng chỉ cần đứa em b*nh h**n đó đi rồi anh sẽ đỡ thấy chướng mắt, nhưng anh đã lầm, từ ngày cậu đi không còn ai mỗi ngày đến trường lẽo đẽo theo anh, không còn hình bóng một chàng trai bé nhỏ thẹn thùng cuối thấp đầu đưa cơm trưa cho anh nữa, không còn thấy nụ cười ngây thơ ấy nữa. Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn quanh quẩn hình bóng cậu. Anh nói thầm- Tiểu Thiên, anh nhớ emHóa ra chính anh cũng yêu cậu, nhưng vì sĩ diện với bạn bè, sự cao ngạo của anh, sự lạnh lùng lãnh khốc của anh đã đẩy anh từ yêu thương đến chán ghét cậu sao?? Chẳng lẽ anh đánh mất cậu rồi. Không được, anh đã sai một lần rồi, không thể sai thêm nữa, anh phải giữ cậu bên anh. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho quản gia- Quản gia triết làm phiền ông đặt một vé máy bay qua Mỹ nơi Tiểu Thiên đang ở giúp tôi

Cũng năm tháng từ ngày cậu đi, ban đầu anh nghĩ rằng chỉ cần đứa em b*nh h**n đó đi rồi anh sẽ đỡ thấy chướng mắt, nhưng anh đã lầm, từ ngày cậu đi không còn ai mỗi ngày đến trường lẽo đẽo theo anh, không còn hình bóng một chàng trai bé nhỏ thẹn thùng cuối thấp đầu đưa cơm trưa cho anh nữa, không còn thấy nụ cười ngây thơ ấy nữa. Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn quanh quẩn hình bóng cậu. Anh nói thầm

- Tiểu Thiên, anh nhớ em

Hóa ra chính anh cũng yêu cậu, nhưng vì sĩ diện với bạn bè, sự cao ngạo của anh, sự lạnh lùng lãnh khốc của anh đã đẩy anh từ yêu thương đến chán ghét cậu sao?? Chẳng lẽ anh đánh mất cậu rồi. Không được, anh đã sai một lần rồi, không thể sai thêm nữa, anh phải giữ cậu bên anh. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho quản gia

- Quản gia triết làm phiền ông đặt một vé máy bay qua Mỹ nơi Tiểu Thiên đang ở giúp tôi

Anh À!! Em Mệt RồiTác giả: CỏTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcCó lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh - Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó Đáp lại lời cậu, anh chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng và giọng nói chán ghét - Cậu kinh tởm lắm rồi đấy, không thấy xấu hổ nữa hả, đã yêu anh trai mình rồi còn làm những chuyện nhảm nhí này nữa, thật là hết thuốc chữa Nói rồi, anh bỏ mặc cậu mà đi, để mặc cho cậu bị không biết bao nhiêu bạn bè của anh cười nhạo Suốt từ năm cấp hai đến bây giờ có lẽ cũng đã nhiều năm cậu bị anh nói lời tuyệt tình vậy, cậu vẫn cố gắng cười tươi gạt đi hết tất cả nước mắt của mình để yêu mặc dù biết nó là trái luân lí, nhưng bây giờ cậu mệt thật rồi, 3 ngày nữa là cậu đi Mĩ rồi, cậu dã xin dượng cho cậu đi đến đó, bởi lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì tình yêu không có kết quả này rồi, chắc anh vui lắm khi cậu ra đi như vậy, ngay cả việc đi Mĩ của cậu, anh còn không biết nữa kìa bởi lẽ anh luôn đi sớm… Cũng năm tháng từ ngày cậu đi, ban đầu anh nghĩ rằng chỉ cần đứa em b*nh h**n đó đi rồi anh sẽ đỡ thấy chướng mắt, nhưng anh đã lầm, từ ngày cậu đi không còn ai mỗi ngày đến trường lẽo đẽo theo anh, không còn hình bóng một chàng trai bé nhỏ thẹn thùng cuối thấp đầu đưa cơm trưa cho anh nữa, không còn thấy nụ cười ngây thơ ấy nữa. Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn quanh quẩn hình bóng cậu. Anh nói thầm- Tiểu Thiên, anh nhớ emHóa ra chính anh cũng yêu cậu, nhưng vì sĩ diện với bạn bè, sự cao ngạo của anh, sự lạnh lùng lãnh khốc của anh đã đẩy anh từ yêu thương đến chán ghét cậu sao?? Chẳng lẽ anh đánh mất cậu rồi. Không được, anh đã sai một lần rồi, không thể sai thêm nữa, anh phải giữ cậu bên anh. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho quản gia- Quản gia triết làm phiền ông đặt một vé máy bay qua Mỹ nơi Tiểu Thiên đang ở giúp tôi

Chương 3