Tác giả:

Có lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh - Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó Đáp lại lời cậu, anh chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng và giọng nói chán ghét - Cậu kinh tởm lắm rồi đấy, không thấy xấu hổ nữa hả, đã yêu anh trai mình rồi còn làm những chuyện nhảm nhí này nữa, thật là hết thuốc chữa Nói rồi, anh bỏ mặc cậu mà đi, để mặc cho cậu bị không biết bao nhiêu bạn bè của anh cười nhạo Suốt từ năm cấp hai đến bây giờ có lẽ cũng đã nhiều năm cậu bị anh nói lời tuyệt tình vậy, cậu vẫn cố gắng cười tươi gạt đi hết tất cả nước mắt của mình để yêu mặc dù biết nó là trái luân lí, nhưng bây giờ cậu mệt thật rồi, 3 ngày nữa là cậu đi Mĩ rồi, cậu dã xin dượng cho cậu đi đến đó, bởi lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì tình yêu không có kết quả này rồi, chắc anh vui lắm khi cậu ra đi như vậy, ngay cả việc đi Mĩ của cậu, anh còn không biết nữa kìa bởi lẽ anh luôn đi sớm…

Chương 21

Anh À!! Em Mệt RồiTác giả: CỏTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcCó lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh - Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó Đáp lại lời cậu, anh chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng và giọng nói chán ghét - Cậu kinh tởm lắm rồi đấy, không thấy xấu hổ nữa hả, đã yêu anh trai mình rồi còn làm những chuyện nhảm nhí này nữa, thật là hết thuốc chữa Nói rồi, anh bỏ mặc cậu mà đi, để mặc cho cậu bị không biết bao nhiêu bạn bè của anh cười nhạo Suốt từ năm cấp hai đến bây giờ có lẽ cũng đã nhiều năm cậu bị anh nói lời tuyệt tình vậy, cậu vẫn cố gắng cười tươi gạt đi hết tất cả nước mắt của mình để yêu mặc dù biết nó là trái luân lí, nhưng bây giờ cậu mệt thật rồi, 3 ngày nữa là cậu đi Mĩ rồi, cậu dã xin dượng cho cậu đi đến đó, bởi lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì tình yêu không có kết quả này rồi, chắc anh vui lắm khi cậu ra đi như vậy, ngay cả việc đi Mĩ của cậu, anh còn không biết nữa kìa bởi lẽ anh luôn đi sớm… Buổi tối, đường phố Tokyo thật náo nhiệt, Ngọc Thiên bàn giao công việc cho người làm ca tiếp theo xong mặc áo ấm, chuẩn bị đi về. Đường phố về tối thật rộn ràng, những cặp tình nhân khoát tay nhau cười nói hạnh phúc mà cậu nhìn đến trông ghen tỵ7 năm qua nói cậu đã quên được Phát Minh là giả dối, từng giờ từng giây cậu chỉ có thể ngắm anh những bản tin mà lòng cảm thấy thật chua xót, cậu nhớ anh, cậu nhớ anh đến chết đi được, nhưng cậu không thể trở về được, vì tương lại của anh, vì dượng và vì mẹ, cậu không thể về đượcMải mê chìm trong suy nghĩ, cậu đâm sầm vào một người, định bụng xin lỗi người ta, nhưng khi ngước lên nhìn khuôn mặt người ấy, cậu không khống chế được mà rơi nước mắt. Cậu xoay người, bỏ chạy thật nhanh. Lạc Phát Minh thấy cậu bỏ chạy thì cũng nhanh chân đuổi theo, nhưng vì dòng người đông đúc, anh bị cậu bỏ xa một quãng, cậu chạy đến được con đường vắng, lúc này Phát Minh chạy ở phía sau mà hét lên- Ngọc Thiên, em chạy đi, em hay lắm, năm xưa ai từng nói với tôi rằng cho dù tôi có đuổi đi thì cũng sẽ không đi, sẽ bám víu lấy tôi, sẽ yêu tôi suốt cuộc đời, thế mà chưa được một năm, em đã bỏ đi. Em làm vậy có từng suy nghĩ cho tôi không??Cậu nghe anh nói vậy mà đôi chân khựng lại, quay lại nói với anh- Đúng!!! Là em hèn nhát, là em bỏ anh trước, nhưng anh nghĩ xem, em làm vậy là vì anh, là vì gia đình mình, nếu như hai ta yêu nhau là trái luân lí, khi mọi chuyện vỡ kẽ, mọi người sẽ dị nghị về anh, về gia đình mình, rồi sẽ ra sao. Bảy năm qua rời xa anh, em cũng đau lắm chứ!!!-Vậy!năm xưa ai đã theo đuổi tôi, bất chấp đạo lí phép tắc gì đó mà theo đuổi tôi hả?- Em biết lúc đó là em sai, nhưng bây giờ em nghĩ lại rồi, chỉ cần bảo vệ người mình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất rồi. Anh mau về đi, cứ xem như yêu em là sai lầm của anh đi, cứ cho là em hèn nhát trốn tránh sự thật, hãy quên em đi được không?- Em nói em đau, vậy em nghĩ tôi không đau sao? khi em đi tôi như một thằng điên mà ngây dại một mình, tự ôm những kí ức của em dành cho tôi mà phấn đấu đưa công ty đi lên, nhà hàng cũng đặt tên tôi và em, tôi làm vậy tất cả cũng chỉ vì em, suốt 7 năm trời chỉ không ngừng tìm kiếm hình bóng em, tim tôi đau đến nỗi sắp không còn cảm giác rồi. Vậy mà bây giờ gặp lại, em lại bỏ chạy, lại đuổi tôi đi. Được xem như 7 năm qua tôi làm những trò điên rồ đi, xem như thời gian qua tôi cố gắng tìm em cũng chỉ là như là một trò hề đi. Em hãy sống cho thật tốt, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Tạm biệt em! Tiểu..... Thiên....HạAnh quay lưng bức đi, tim anh nó chết thật rồi, chết vì một người mang tên Lạc Ngọc Thiên rồi. Tạm biệt em, tiểu bảo bối tôi từng nâng niu, hãy để những kí ức đẹp kia dần dần phai mờ điThấy anh đau khổ mà nói ra lời đó, khuôn mặt đau thương mà nhìn cậu, bóng lưng vững chắc đã quay đi. Tim cậu đau nhói, không cậu không muốn như vậy, cậu không muốn anh phải đau vì cậu, lồng ngực cậu khó chịu đến sắp nổ tung rồi, cậu nhận ra rồi,mặc kệ tất cả, chỉ cần bên anh, nhất định phải làm một việc, nếu như cậu không muốn sau này phải hổi hận. Cậu cất bước, chạy thật nhanh về phía bóng lưng đó, dang hai tay ôm lấy eo anh từ đằng sau.Nước mắt lã chã, giọng nói nghẹn ngào- Anh!!!!! đừng đi!!!! Em sai rồi!!! Đừng đi!!! Là em hèn nhát, xin anh đừng bỏ em!!!! Em đau lắm!!!!-------------

Buổi tối, đường phố Tokyo thật náo nhiệt, Ngọc Thiên bàn giao công việc cho người làm ca tiếp theo xong mặc áo ấm, chuẩn bị đi về. Đường phố về tối thật rộn ràng, những cặp tình nhân khoát tay nhau cười nói hạnh phúc mà cậu nhìn đến trông ghen tỵ

7 năm qua nói cậu đã quên được Phát Minh là giả dối, từng giờ từng giây cậu chỉ có thể ngắm anh những bản tin mà lòng cảm thấy thật chua xót, cậu nhớ anh, cậu nhớ anh đến chết đi được, nhưng cậu không thể trở về được, vì tương lại của anh, vì dượng và vì mẹ, cậu không thể về được

Mải mê chìm trong suy nghĩ, cậu đâm sầm vào một người, định bụng xin lỗi người ta, nhưng khi ngước lên nhìn khuôn mặt người ấy, cậu không khống chế được mà rơi nước mắt. Cậu xoay người, bỏ chạy thật nhanh. Lạc Phát Minh thấy cậu bỏ chạy thì cũng nhanh chân đuổi theo, nhưng vì dòng người đông đúc, anh bị cậu bỏ xa một quãng, cậu chạy đến được con đường vắng, lúc này Phát Minh chạy ở phía sau mà hét lên

- Ngọc Thiên, em chạy đi, em hay lắm, năm xưa ai từng nói với tôi rằng cho dù tôi có đuổi đi thì cũng sẽ không đi, sẽ bám víu lấy tôi, sẽ yêu tôi suốt cuộc đời, thế mà chưa được một năm, em đã bỏ đi. Em làm vậy có từng suy nghĩ cho tôi không??

Cậu nghe anh nói vậy mà đôi chân khựng lại, quay lại nói với anh

- Đúng!!! Là em hèn nhát, là em bỏ anh trước, nhưng anh nghĩ xem, em làm vậy là vì anh, là vì gia đình mình, nếu như hai ta yêu nhau là trái luân lí, khi mọi chuyện vỡ kẽ, mọi người sẽ dị nghị về anh, về gia đình mình, rồi sẽ ra sao. Bảy năm qua rời xa anh, em cũng đau lắm chứ!!!

-Vậy!năm xưa ai đã theo đuổi tôi, bất chấp đạo lí phép tắc gì đó mà theo đuổi tôi hả?

- Em biết lúc đó là em sai, nhưng bây giờ em nghĩ lại rồi, chỉ cần bảo vệ người mình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất rồi. Anh mau về đi, cứ xem như yêu em là sai lầm của anh đi, cứ cho là em hèn nhát trốn tránh sự thật, hãy quên em đi được không?

- Em nói em đau, vậy em nghĩ tôi không đau sao? khi em đi tôi như một thằng điên mà ngây dại một mình, tự ôm những kí ức của em dành cho tôi mà phấn đấu đưa công ty đi lên, nhà hàng cũng đặt tên tôi và em, tôi làm vậy tất cả cũng chỉ vì em, suốt 7 năm trời chỉ không ngừng tìm kiếm hình bóng em, tim tôi đau đến nỗi sắp không còn cảm giác rồi. Vậy mà bây giờ gặp lại, em lại bỏ chạy, lại đuổi tôi đi. Được xem như 7 năm qua tôi làm những trò điên rồ đi, xem như thời gian qua tôi cố gắng tìm em cũng chỉ là như là một trò hề đi. Em hãy sống cho thật tốt, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Tạm biệt em! Tiểu..... Thiên....Hạ

Anh quay lưng bức đi, tim anh nó chết thật rồi, chết vì một người mang tên Lạc Ngọc Thiên rồi. Tạm biệt em, tiểu bảo bối tôi từng nâng niu, hãy để những kí ức đẹp kia dần dần phai mờ đi

Thấy anh đau khổ mà nói ra lời đó, khuôn mặt đau thương mà nhìn cậu, bóng lưng vững chắc đã quay đi. Tim cậu đau nhói, không cậu không muốn như vậy, cậu không muốn anh phải đau vì cậu, lồng ngực cậu khó chịu đến sắp nổ tung rồi, cậu nhận ra rồi,mặc kệ tất cả, chỉ cần bên anh, nhất định phải làm một việc, nếu như cậu không muốn sau này phải hổi hận. Cậu cất bước, chạy thật nhanh về phía bóng lưng đó, dang hai tay ôm lấy eo anh từ đằng sau.Nước mắt lã chã, giọng nói nghẹn ngào

- Anh!!!!! đừng đi!!!! Em sai rồi!!! Đừng đi!!! Là em hèn nhát, xin anh đừng bỏ em!!!! Em đau lắm!!!!

-------------

Anh À!! Em Mệt RồiTác giả: CỏTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcCó lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh - Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó Đáp lại lời cậu, anh chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng và giọng nói chán ghét - Cậu kinh tởm lắm rồi đấy, không thấy xấu hổ nữa hả, đã yêu anh trai mình rồi còn làm những chuyện nhảm nhí này nữa, thật là hết thuốc chữa Nói rồi, anh bỏ mặc cậu mà đi, để mặc cho cậu bị không biết bao nhiêu bạn bè của anh cười nhạo Suốt từ năm cấp hai đến bây giờ có lẽ cũng đã nhiều năm cậu bị anh nói lời tuyệt tình vậy, cậu vẫn cố gắng cười tươi gạt đi hết tất cả nước mắt của mình để yêu mặc dù biết nó là trái luân lí, nhưng bây giờ cậu mệt thật rồi, 3 ngày nữa là cậu đi Mĩ rồi, cậu dã xin dượng cho cậu đi đến đó, bởi lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì tình yêu không có kết quả này rồi, chắc anh vui lắm khi cậu ra đi như vậy, ngay cả việc đi Mĩ của cậu, anh còn không biết nữa kìa bởi lẽ anh luôn đi sớm… Buổi tối, đường phố Tokyo thật náo nhiệt, Ngọc Thiên bàn giao công việc cho người làm ca tiếp theo xong mặc áo ấm, chuẩn bị đi về. Đường phố về tối thật rộn ràng, những cặp tình nhân khoát tay nhau cười nói hạnh phúc mà cậu nhìn đến trông ghen tỵ7 năm qua nói cậu đã quên được Phát Minh là giả dối, từng giờ từng giây cậu chỉ có thể ngắm anh những bản tin mà lòng cảm thấy thật chua xót, cậu nhớ anh, cậu nhớ anh đến chết đi được, nhưng cậu không thể trở về được, vì tương lại của anh, vì dượng và vì mẹ, cậu không thể về đượcMải mê chìm trong suy nghĩ, cậu đâm sầm vào một người, định bụng xin lỗi người ta, nhưng khi ngước lên nhìn khuôn mặt người ấy, cậu không khống chế được mà rơi nước mắt. Cậu xoay người, bỏ chạy thật nhanh. Lạc Phát Minh thấy cậu bỏ chạy thì cũng nhanh chân đuổi theo, nhưng vì dòng người đông đúc, anh bị cậu bỏ xa một quãng, cậu chạy đến được con đường vắng, lúc này Phát Minh chạy ở phía sau mà hét lên- Ngọc Thiên, em chạy đi, em hay lắm, năm xưa ai từng nói với tôi rằng cho dù tôi có đuổi đi thì cũng sẽ không đi, sẽ bám víu lấy tôi, sẽ yêu tôi suốt cuộc đời, thế mà chưa được một năm, em đã bỏ đi. Em làm vậy có từng suy nghĩ cho tôi không??Cậu nghe anh nói vậy mà đôi chân khựng lại, quay lại nói với anh- Đúng!!! Là em hèn nhát, là em bỏ anh trước, nhưng anh nghĩ xem, em làm vậy là vì anh, là vì gia đình mình, nếu như hai ta yêu nhau là trái luân lí, khi mọi chuyện vỡ kẽ, mọi người sẽ dị nghị về anh, về gia đình mình, rồi sẽ ra sao. Bảy năm qua rời xa anh, em cũng đau lắm chứ!!!-Vậy!năm xưa ai đã theo đuổi tôi, bất chấp đạo lí phép tắc gì đó mà theo đuổi tôi hả?- Em biết lúc đó là em sai, nhưng bây giờ em nghĩ lại rồi, chỉ cần bảo vệ người mình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất rồi. Anh mau về đi, cứ xem như yêu em là sai lầm của anh đi, cứ cho là em hèn nhát trốn tránh sự thật, hãy quên em đi được không?- Em nói em đau, vậy em nghĩ tôi không đau sao? khi em đi tôi như một thằng điên mà ngây dại một mình, tự ôm những kí ức của em dành cho tôi mà phấn đấu đưa công ty đi lên, nhà hàng cũng đặt tên tôi và em, tôi làm vậy tất cả cũng chỉ vì em, suốt 7 năm trời chỉ không ngừng tìm kiếm hình bóng em, tim tôi đau đến nỗi sắp không còn cảm giác rồi. Vậy mà bây giờ gặp lại, em lại bỏ chạy, lại đuổi tôi đi. Được xem như 7 năm qua tôi làm những trò điên rồ đi, xem như thời gian qua tôi cố gắng tìm em cũng chỉ là như là một trò hề đi. Em hãy sống cho thật tốt, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Tạm biệt em! Tiểu..... Thiên....HạAnh quay lưng bức đi, tim anh nó chết thật rồi, chết vì một người mang tên Lạc Ngọc Thiên rồi. Tạm biệt em, tiểu bảo bối tôi từng nâng niu, hãy để những kí ức đẹp kia dần dần phai mờ điThấy anh đau khổ mà nói ra lời đó, khuôn mặt đau thương mà nhìn cậu, bóng lưng vững chắc đã quay đi. Tim cậu đau nhói, không cậu không muốn như vậy, cậu không muốn anh phải đau vì cậu, lồng ngực cậu khó chịu đến sắp nổ tung rồi, cậu nhận ra rồi,mặc kệ tất cả, chỉ cần bên anh, nhất định phải làm một việc, nếu như cậu không muốn sau này phải hổi hận. Cậu cất bước, chạy thật nhanh về phía bóng lưng đó, dang hai tay ôm lấy eo anh từ đằng sau.Nước mắt lã chã, giọng nói nghẹn ngào- Anh!!!!! đừng đi!!!! Em sai rồi!!! Đừng đi!!! Là em hèn nhát, xin anh đừng bỏ em!!!! Em đau lắm!!!!-------------

Chương 21