Tác giả:

"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì…

Chương 379

Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Cô thật sự hoài nghi nhân sinh, không dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa rồi.Cô cảm thấy, không biết từ khi nào, sẽ luôn có người muốn phản bội cô.Hoa Ngọc Thành hôn cô một cái,an ủi "đừng suy nghĩ quá nhiều. Trên đời này cũng không hoàn toàn là người xấu, cũng còn có rất nhiều người tốt."Cao Thanh Thu nói: " Anh tốt như vậy.Khả năng để gặp được anh, em đã dùng hết may mắn cả đời của em rồi."Hoa Ngọc Thành mỉm cười.Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Em biểu diễn cho anh xem tiết mục của em nhé?"Hôm nay cô không lên sân khấu diễn, trong lòng rất tiếc nuối, luôn cảm thấy nhất định phải diễn cho anh xem mới có thể thoải mái được.Hoa Ngọc Thành trừu mến nói: "Được."Cao Thanh Thu nhanh chóng rời khỏi ngực anh, mở đèn trong phòng lên, diễn lại câu chuyện một lần.Nhìn cô lăn ra đất giả chết, Hoa Ngọc Thành nhịn không được bật cười.Luôn cảm thấy từ khi có Cao Thanh Thu, anh mới thấy cuộc sống của mình có màu vui vẻ.Nhưng mà, đối với kết cục này, Hoa Ngọc Thành không nhịn được lo lắng nói: "Anh cảm giác thế nào cũng thấy em diễn vai này có chút quá thảm rồi?""Thảm sao?" Cao Thanh Thu nói: "Nữ phản diện này làm rất nhiều chuyện xấu, có kết cục như vậy là rất hợp lý!"Cô không chút đồng cảm nào với vai mà mình diễn.Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, "Cũng may em không diễn vai này! Kết cục chết thảm như thế, chẳng may mắn chút nào!""..."Nghe thấy anh nói như vậy, Cao Thanh Thu quả thật là thiếu chút nữa hộc máu, "ông xã, em cảm giác thế nào cũng thấy anh còn mê tín hơn mấy ông chú ở nhà em vậy?"Anh lại còn lo lắng loại chuyện không đâu này!Bị gọi là "Ông chú mê tín" Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái.Cao Thanh Thu chột dạ giải thích: "Đây chỉ là diễn thôi, không phải thật, tất cả đều là viết ra thôi mà."Kết quả cô nói nửa ngày, Hoa Ngọc Thành một câu cũng không nghe lọt tai."Sau này không được diễn loại vai này nữa" Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "loại vai này một chút giá trị cũng không có, cuối cùng lại vì nam chính mà chết, không đáng!.""..." Cao Thanh Thu xoa xoa mi tâm, không thể không than thở: "Đàn ông các anh xem xét vấn đề phương thức, phụ nữ bọn em lại suy tính, thật sự không giống nhau."Tắm xong, hai người nằm ở trên giường, Hoa Ngọc Thành cầm điện thoại xem Facebook của Cao Thanh Thu.Anh không thích dùng điện thoại, nhưng từ khi Cao Thanh Thu có Facebook,anh sẽ thường xuyên theo dõi bài viết mới của cô.Cao Thanh Thu ở bên cạnh nhìn lịch, đột nhiên nghĩ tới, "ông xã,hình như sắp đến sinh nhật của anh rồi kìa.""... Ừ." Anh đối với sinh nhật của mình cũng không để ý lắm.Qua Sinh nhật này, Hoa Ngọc Thành đã hai mươi bảy tuổi rồi.Cao Thanh Thu nhìn anh, nói: "Anh muốn quà gì để em còn chuẩn bị nào?.""Không cần đâu." Hoa Ngọc Thành khách sáo nói."Nói đi mà! Lần trước sinh nhật em anh tặng quà rồi, lần này em cũng muốn tặng quà cho anh." Nếu như không tặng cái gì, cô sẽ rất khó chịu."Qùa anh muốn đắt lắm. Thật sự không cần đâu.""Đắt bao nhiêu?" Cao Thanh Thu rất là tò mò, rốt cuộc là cái gì, lại để cho Hoa Ngọc Thành nói ra câu " đắt" vậy?"Bảo vật vô giá.""..."Cao Thanh Thu sửng sốt một hồi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hai người đang triền miên nóng bỏng, lúc ấy cô đã nói với anh: Em rất đắt đấy, là bảo vật vô giá!Cho nên, ý của anh là anh muốn cô sao?

Cô thật sự hoài nghi nhân sinh, không dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa rồi.

Cô cảm thấy, không biết từ khi nào, sẽ luôn có người muốn phản bội cô.

Hoa Ngọc Thành hôn cô một cái,an ủi "đừng suy nghĩ quá nhiều. Trên đời này cũng không hoàn toàn là người xấu, cũng còn có rất nhiều người tốt."

Cao Thanh Thu nói: " Anh tốt như vậy.Khả năng để gặp được anh, em đã dùng hết may mắn cả đời của em rồi."

Hoa Ngọc Thành mỉm cười.

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Em biểu diễn cho anh xem tiết mục của em nhé?"

Hôm nay cô không lên sân khấu diễn, trong lòng rất tiếc nuối, luôn cảm thấy nhất định phải diễn cho anh xem mới có thể thoải mái được.

Hoa Ngọc Thành trừu mến nói: "Được."

Cao Thanh Thu nhanh chóng rời khỏi ngực anh, mở đèn trong phòng lên, diễn lại câu chuyện một lần.

Nhìn cô lăn ra đất giả chết, Hoa Ngọc Thành nhịn không được bật cười.

Luôn cảm thấy từ khi có Cao Thanh Thu, anh mới thấy cuộc sống của mình có màu vui vẻ.

Nhưng mà, đối với kết cục này, Hoa Ngọc Thành không nhịn được lo lắng nói: "Anh cảm giác thế nào cũng thấy em diễn vai này có chút quá thảm rồi?"

"Thảm sao?" Cao Thanh Thu nói: "Nữ phản diện này làm rất nhiều chuyện xấu, có kết cục như vậy là rất hợp lý!"

Cô không chút đồng cảm nào với vai mà mình diễn.

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, "Cũng may em không diễn vai này! Kết cục chết thảm như thế, chẳng may mắn chút nào!"

"..."

Nghe thấy anh nói như vậy, Cao Thanh Thu quả thật là thiếu chút nữa hộc máu, "ông xã, em cảm giác thế nào cũng thấy anh còn mê tín hơn mấy ông chú ở nhà em vậy?"

Anh lại còn lo lắng loại chuyện không đâu này!

Bị gọi là "Ông chú mê tín" Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái.

Cao Thanh Thu chột dạ giải thích: "Đây chỉ là diễn thôi, không phải thật, tất cả đều là viết ra thôi mà."

Kết quả cô nói nửa ngày, Hoa Ngọc Thành một câu cũng không nghe lọt tai.

"Sau này không được diễn loại vai này nữa" Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "loại vai này một chút giá trị cũng không có, cuối cùng lại vì nam chính mà chết, không đáng!."

"..." Cao Thanh Thu xoa xoa mi tâm, không thể không than thở: "Đàn ông các anh xem xét vấn đề phương thức, phụ nữ bọn em lại suy tính, thật sự không giống nhau."

Tắm xong, hai người nằm ở trên giường, Hoa Ngọc Thành cầm điện thoại xem Facebook của Cao Thanh Thu.

Anh không thích dùng điện thoại, nhưng từ khi Cao Thanh Thu có Facebook,anh sẽ thường xuyên theo dõi bài viết mới của cô.

Cao Thanh Thu ở bên cạnh nhìn lịch, đột nhiên nghĩ tới, "ông xã,hình như sắp đến sinh nhật của anh rồi kìa."

"... Ừ." Anh đối với sinh nhật của mình cũng không để ý lắm.

Qua Sinh nhật này, Hoa Ngọc Thành đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Cao Thanh Thu nhìn anh, nói: "Anh muốn quà gì để em còn chuẩn bị nào?."

"Không cần đâu." Hoa Ngọc Thành khách sáo nói.

"Nói đi mà! Lần trước sinh nhật em anh tặng quà rồi, lần này em cũng muốn tặng quà cho anh." Nếu như không tặng cái gì, cô sẽ rất khó chịu.

"Qùa anh muốn đắt lắm. Thật sự không cần đâu."

"Đắt bao nhiêu?" Cao Thanh Thu rất là tò mò, rốt cuộc là cái gì, lại để cho Hoa Ngọc Thành nói ra câu " đắt" vậy?

"Bảo vật vô giá."

"..."

Cao Thanh Thu sửng sốt một hồi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hai người đang triền miên nóng bỏng, lúc ấy cô đã nói với anh: Em rất đắt đấy, là bảo vật vô giá!

Cho nên, ý của anh là anh muốn cô sao?

Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Cô thật sự hoài nghi nhân sinh, không dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa rồi.Cô cảm thấy, không biết từ khi nào, sẽ luôn có người muốn phản bội cô.Hoa Ngọc Thành hôn cô một cái,an ủi "đừng suy nghĩ quá nhiều. Trên đời này cũng không hoàn toàn là người xấu, cũng còn có rất nhiều người tốt."Cao Thanh Thu nói: " Anh tốt như vậy.Khả năng để gặp được anh, em đã dùng hết may mắn cả đời của em rồi."Hoa Ngọc Thành mỉm cười.Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Em biểu diễn cho anh xem tiết mục của em nhé?"Hôm nay cô không lên sân khấu diễn, trong lòng rất tiếc nuối, luôn cảm thấy nhất định phải diễn cho anh xem mới có thể thoải mái được.Hoa Ngọc Thành trừu mến nói: "Được."Cao Thanh Thu nhanh chóng rời khỏi ngực anh, mở đèn trong phòng lên, diễn lại câu chuyện một lần.Nhìn cô lăn ra đất giả chết, Hoa Ngọc Thành nhịn không được bật cười.Luôn cảm thấy từ khi có Cao Thanh Thu, anh mới thấy cuộc sống của mình có màu vui vẻ.Nhưng mà, đối với kết cục này, Hoa Ngọc Thành không nhịn được lo lắng nói: "Anh cảm giác thế nào cũng thấy em diễn vai này có chút quá thảm rồi?""Thảm sao?" Cao Thanh Thu nói: "Nữ phản diện này làm rất nhiều chuyện xấu, có kết cục như vậy là rất hợp lý!"Cô không chút đồng cảm nào với vai mà mình diễn.Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, "Cũng may em không diễn vai này! Kết cục chết thảm như thế, chẳng may mắn chút nào!""..."Nghe thấy anh nói như vậy, Cao Thanh Thu quả thật là thiếu chút nữa hộc máu, "ông xã, em cảm giác thế nào cũng thấy anh còn mê tín hơn mấy ông chú ở nhà em vậy?"Anh lại còn lo lắng loại chuyện không đâu này!Bị gọi là "Ông chú mê tín" Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái.Cao Thanh Thu chột dạ giải thích: "Đây chỉ là diễn thôi, không phải thật, tất cả đều là viết ra thôi mà."Kết quả cô nói nửa ngày, Hoa Ngọc Thành một câu cũng không nghe lọt tai."Sau này không được diễn loại vai này nữa" Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "loại vai này một chút giá trị cũng không có, cuối cùng lại vì nam chính mà chết, không đáng!.""..." Cao Thanh Thu xoa xoa mi tâm, không thể không than thở: "Đàn ông các anh xem xét vấn đề phương thức, phụ nữ bọn em lại suy tính, thật sự không giống nhau."Tắm xong, hai người nằm ở trên giường, Hoa Ngọc Thành cầm điện thoại xem Facebook của Cao Thanh Thu.Anh không thích dùng điện thoại, nhưng từ khi Cao Thanh Thu có Facebook,anh sẽ thường xuyên theo dõi bài viết mới của cô.Cao Thanh Thu ở bên cạnh nhìn lịch, đột nhiên nghĩ tới, "ông xã,hình như sắp đến sinh nhật của anh rồi kìa.""... Ừ." Anh đối với sinh nhật của mình cũng không để ý lắm.Qua Sinh nhật này, Hoa Ngọc Thành đã hai mươi bảy tuổi rồi.Cao Thanh Thu nhìn anh, nói: "Anh muốn quà gì để em còn chuẩn bị nào?.""Không cần đâu." Hoa Ngọc Thành khách sáo nói."Nói đi mà! Lần trước sinh nhật em anh tặng quà rồi, lần này em cũng muốn tặng quà cho anh." Nếu như không tặng cái gì, cô sẽ rất khó chịu."Qùa anh muốn đắt lắm. Thật sự không cần đâu.""Đắt bao nhiêu?" Cao Thanh Thu rất là tò mò, rốt cuộc là cái gì, lại để cho Hoa Ngọc Thành nói ra câu " đắt" vậy?"Bảo vật vô giá.""..."Cao Thanh Thu sửng sốt một hồi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hai người đang triền miên nóng bỏng, lúc ấy cô đã nói với anh: Em rất đắt đấy, là bảo vật vô giá!Cho nên, ý của anh là anh muốn cô sao?

Chương 379