Tác giả:

"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì…

Chương 459

Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Hải Thành có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đi dạo trên cầu, Cao Thanh Thu hỏi Hoa Ngọc Thành, "Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?”Hoa Ngọc Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, "Ừ, đẹp lắm.”Cao Thanh Thu nói: "Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây,lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy.”Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: "Anh nói là em đẹp nhất.”"...”Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhịn không được bật cười.Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vạn phần.Cô đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, khoác tay anh, "Có thật không? Đẹp cỡ nào?”"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Về đi.”"Nói đi mà!" Cao Thanh Thu ép hỏi: "Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?”"..." Hoa Ngọc Thành không biết phải nói gì.Lý Sơn một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành sau khi rời khỏi đây, mãi chưvềvềanh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.Qua rất lâu, mới nhìn thấy Hoa Ngọc Thành trở lại, trên lưng còn cõng Cao Thanh Thu.Thấy một màn như vậy, Lý Sơn vội vàng nghênh đón, "Ngài Hoa.”Hoa Ngọc Thành ra dấu cho Lý Sơn im lặng,Sợ anh ta làm ồn đến Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành tiếp tục cõng Cao Thanh Thu đi vào bên trong.Lý Sơn nói: "Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,bác sĩ Kỷ nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!”"Không sao" Hoa Ngọc Thành chững chạc nói nói: "Tôi tự có chừng mực.”Hoa Ngọc Thành đem Cao Thanh Thu trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.Hải Thành ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu tỉnh dậy, liền bị Lý Sơn dạy dỗ một trận, "Ngài Hoa hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút.”"... Biết rồi." Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lý Sơn, phát hiện chỉ cần là chuyện của Hoa Ngọc Thành, Lý Sơn thật sự sẽ trở nên rất đáng sợ.Hoa Ngọc Thành mặc quần áo tử tế, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lý Sơn, hỏi: "Sao thế?”Lý Sơn thấy anh đi ra, chột dạ nói: "Không, tôi chủ nói chuyện phiếm với phu nhân thôi, Ngài Hoa chào buổi sáng.”Ở ngay trước mặt Hoa Ngọc Thành, anh ta cũng không dám ho he gì nữa.Nhưng ở sau lưng,cái gì nên nói anh ta vẫn sẽ nói.-Hôm nay là chủ nhật, bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong, trực tiếp trở về Kinh Châu.Trước khi Về nhà, hai người đến Nhà họ Hoa một chuyến.Hoa Ngọc Thành về Hải Thành thăm ba mẹ Cao Thanh Thu, bà Hoa cũng biết.Hoa Ngọc Thành sau khi trở lại muốn nói với bà một tiếng, thuận tiện ăn chung bữa cơm.Kết quả bọn họ vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện phòng khách:"Mẹ, nghe nói mẹ không khỏe, con liền muốn tới xem mẹ thế nào. Thời gian trước con bận quá, hôm nay mới có thời gian cùng Niệm Niệm sang đây với mẹ”Lúc đầu Cao Thanh Thu còn đang nghĩ, mẹ Hoa trừ Hoa Châu Du ra lại còn có một cô con gái khác?

Hải Thành có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.

Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đi dạo trên cầu, Cao Thanh Thu hỏi Hoa Ngọc Thành, "Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?”

Hoa Ngọc Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, "Ừ, đẹp lắm.”

Cao Thanh Thu nói: "Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây,lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy.”

Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: "Anh nói là em đẹp nhất.”

"...”

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhịn không được bật cười.

Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vạn phần.

Cô đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, khoác tay anh, "Có thật không? Đẹp cỡ nào?”

"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Về đi.”

"Nói đi mà!" Cao Thanh Thu ép hỏi: "Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?”

"..." Hoa Ngọc Thành không biết phải nói gì.

Lý Sơn một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành sau khi rời khỏi đây, mãi chưvềvềanh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.

Qua rất lâu, mới nhìn thấy Hoa Ngọc Thành trở lại, trên lưng còn cõng Cao Thanh Thu.

Thấy một màn như vậy, Lý Sơn vội vàng nghênh đón, "Ngài Hoa.”

Hoa Ngọc Thành ra dấu cho Lý Sơn im lặng,Sợ anh ta làm ồn đến Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành tiếp tục cõng Cao Thanh Thu đi vào bên trong.

Lý Sơn nói: "Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,bác sĩ Kỷ nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!”

"Không sao" Hoa Ngọc Thành chững chạc nói nói: "Tôi tự có chừng mực.”

Hoa Ngọc Thành đem Cao Thanh Thu trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.

Hải Thành ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.

Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu tỉnh dậy, liền bị Lý Sơn dạy dỗ một trận, "Ngài Hoa hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút.”

"... Biết rồi." Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lý Sơn, phát hiện chỉ cần là chuyện của Hoa Ngọc Thành, Lý Sơn thật sự sẽ trở nên rất đáng sợ.

Hoa Ngọc Thành mặc quần áo tử tế, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lý Sơn, hỏi: "Sao thế?”

Lý Sơn thấy anh đi ra, chột dạ nói: "Không, tôi chủ nói chuyện phiếm với phu nhân thôi, Ngài Hoa chào buổi sáng.”

Ở ngay trước mặt Hoa Ngọc Thành, anh ta cũng không dám ho he gì nữa.

Nhưng ở sau lưng,cái gì nên nói anh ta vẫn sẽ nói.

-

Hôm nay là chủ nhật, bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong, trực tiếp trở về Kinh Châu.

Trước khi Về nhà, hai người đến Nhà họ Hoa một chuyến.

Hoa Ngọc Thành về Hải Thành thăm ba mẹ Cao Thanh Thu, bà Hoa cũng biết.

Hoa Ngọc Thành sau khi trở lại muốn nói với bà một tiếng, thuận tiện ăn chung bữa cơm.

Kết quả bọn họ vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện phòng khách:

"Mẹ, nghe nói mẹ không khỏe, con liền muốn tới xem mẹ thế nào. Thời gian trước con bận quá, hôm nay mới có thời gian cùng Niệm Niệm sang đây với mẹ”

Lúc đầu Cao Thanh Thu còn đang nghĩ, mẹ Hoa trừ Hoa Châu Du ra lại còn có một cô con gái khác?

Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Hải Thành có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đi dạo trên cầu, Cao Thanh Thu hỏi Hoa Ngọc Thành, "Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?”Hoa Ngọc Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, "Ừ, đẹp lắm.”Cao Thanh Thu nói: "Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây,lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy.”Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: "Anh nói là em đẹp nhất.”"...”Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhịn không được bật cười.Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vạn phần.Cô đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, khoác tay anh, "Có thật không? Đẹp cỡ nào?”"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Về đi.”"Nói đi mà!" Cao Thanh Thu ép hỏi: "Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?”"..." Hoa Ngọc Thành không biết phải nói gì.Lý Sơn một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành sau khi rời khỏi đây, mãi chưvềvềanh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.Qua rất lâu, mới nhìn thấy Hoa Ngọc Thành trở lại, trên lưng còn cõng Cao Thanh Thu.Thấy một màn như vậy, Lý Sơn vội vàng nghênh đón, "Ngài Hoa.”Hoa Ngọc Thành ra dấu cho Lý Sơn im lặng,Sợ anh ta làm ồn đến Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành tiếp tục cõng Cao Thanh Thu đi vào bên trong.Lý Sơn nói: "Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,bác sĩ Kỷ nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!”"Không sao" Hoa Ngọc Thành chững chạc nói nói: "Tôi tự có chừng mực.”Hoa Ngọc Thành đem Cao Thanh Thu trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.Hải Thành ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu tỉnh dậy, liền bị Lý Sơn dạy dỗ một trận, "Ngài Hoa hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút.”"... Biết rồi." Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lý Sơn, phát hiện chỉ cần là chuyện của Hoa Ngọc Thành, Lý Sơn thật sự sẽ trở nên rất đáng sợ.Hoa Ngọc Thành mặc quần áo tử tế, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lý Sơn, hỏi: "Sao thế?”Lý Sơn thấy anh đi ra, chột dạ nói: "Không, tôi chủ nói chuyện phiếm với phu nhân thôi, Ngài Hoa chào buổi sáng.”Ở ngay trước mặt Hoa Ngọc Thành, anh ta cũng không dám ho he gì nữa.Nhưng ở sau lưng,cái gì nên nói anh ta vẫn sẽ nói.-Hôm nay là chủ nhật, bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong, trực tiếp trở về Kinh Châu.Trước khi Về nhà, hai người đến Nhà họ Hoa một chuyến.Hoa Ngọc Thành về Hải Thành thăm ba mẹ Cao Thanh Thu, bà Hoa cũng biết.Hoa Ngọc Thành sau khi trở lại muốn nói với bà một tiếng, thuận tiện ăn chung bữa cơm.Kết quả bọn họ vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện phòng khách:"Mẹ, nghe nói mẹ không khỏe, con liền muốn tới xem mẹ thế nào. Thời gian trước con bận quá, hôm nay mới có thời gian cùng Niệm Niệm sang đây với mẹ”Lúc đầu Cao Thanh Thu còn đang nghĩ, mẹ Hoa trừ Hoa Châu Du ra lại còn có một cô con gái khác?

Chương 459