Tác giả:

"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì…

Chương 572

Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Nhưng cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà.Xe dừng ở cửa, Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống.Cao Thanh Thu nói: "Em tự đi được, chân anh còn chưa bình phục hẳn.""Đã tốt rồi." Anh ôm lấy cô, nhìn thấy cô bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng một mạch đi vào nhà, không chờ thêm được một giây nào nữa.Cao Thanh Thu cho là, sau khi mình rời đi, nơi này sẽ không giống trước đây nữa, mọi người cũng sẽ rời đi, lại phát hiện, mấy người giúp việc cũ vẫn còn ở đây.Dì Ngô nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu đi vào, che miệng đi ra ngoài.Trời ơi, bức tranh này quá k*ch th*ch rồi!Đến một bà già như bà nhìn xong cũng phải đỏ mặt.Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu lên phòng, mọi thứ từ lúc cô đi đều chưa từng thay đổi.Anh đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, ôm cô vào trong ngực, Hoa Ngọc Thành nói: "Về nơi này ở đi.""Hiện tại ở chỗ đó đang rất tốt.""Ngoan, nghe lời." Hoa Ngọc Thành hôn cô, "Anh đã đồng ý với em, làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đã ly dị rồi, em cũng hẳn nên đáp ứng với anh một chuyện, em nói xem?"Cao Thanh Thu nhìn anh, giả ngu: "Đáp ứng cái gì chứ?""Ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả." Ánh mắt Hoa Ngọc Thành nhìn cô đầy thâm tình, anh nói tiếp, "Một mình em ở bên ngoài, anh không yên tâm, hơn nữa, nơi này mới là nhà của em.""Em mà về đây chẳng phải là sẽ bị anh bao nuôi sao?" Bởi vì chỗ này, chỉ có anh mới gồng gánh nổi."Vậy cứ để cho anh nuôi em đi." Hoa Ngọc Thành nói: "Nơi này hết thảy đều là của em, anh cũng thế.""..." Âm thanh ôn nhu của anh, làm cho nước mắt của Cao Thanh Thu khẽ lăn xuống.Trở lại căn phòng này, liền sẽ nhớ tới mỗi một ngày ở bên anh trước kia, nhớ tới những thứ hạnh phúc kia từng chút từng chút...Nước mắt của Cao Thanh Thu rơi xuống, Hoa Ngọc Thành hỏi: "Tại sao lại khóc?""Không biết." Cô đưa tay lau nước mắt, lúc rời đi cô cho là mình sẽ không trở lại nơi này, lại không nghĩ rằng, nhanh như vậy đã trở về rồi.Rõ ràng đã ly dị, nhưng mà trong mắt anh, lại phảng phất, chẳng qua hai người chỉ cãi nhau một trận mà thôi.Đương nhiên, ngay cả cãi vã cũng chưa từng có, thật ra thì không tính là cãi nhau.Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, hôn một cái lên trán cô, "Vậy em cứ khóc đi, khóc đủ rồi, anh dẫn em đi tắm rửa. Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi phải không?""Anh nhất định lấy cớ để giở trò với em."Cái gì mà tắm rửa?Hoa Ngọc Thành nói: "Nếu anh thật sự muốn giở trò thì em có thể làm gì? Em bây giờ chính là cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt.""..."

Nhưng cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà.

Xe dừng ở cửa, Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống.

Cao Thanh Thu nói: "Em tự đi được, chân anh còn chưa bình phục hẳn."

"Đã tốt rồi." Anh ôm lấy cô, nhìn thấy cô bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng một mạch đi vào nhà, không chờ thêm được một giây nào nữa.

Cao Thanh Thu cho là, sau khi mình rời đi, nơi này sẽ không giống trước đây nữa, mọi người cũng sẽ rời đi, lại phát hiện, mấy người giúp việc cũ vẫn còn ở đây.

Dì Ngô nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu đi vào, che miệng đi ra ngoài.

Trời ơi, bức tranh này quá k*ch th*ch rồi!

Đến một bà già như bà nhìn xong cũng phải đỏ mặt.

Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu lên phòng, mọi thứ từ lúc cô đi đều chưa từng thay đổi.

Anh đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, ôm cô vào trong ngực, Hoa Ngọc Thành nói: "Về nơi này ở đi."

"Hiện tại ở chỗ đó đang rất tốt."

"Ngoan, nghe lời." Hoa Ngọc Thành hôn cô, "Anh đã đồng ý với em, làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đã ly dị rồi, em cũng hẳn nên đáp ứng với anh một chuyện, em nói xem?"

Cao Thanh Thu nhìn anh, giả ngu: "Đáp ứng cái gì chứ?"

"Ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả." Ánh mắt Hoa Ngọc Thành nhìn cô đầy thâm tình, anh nói tiếp, "Một mình em ở bên ngoài, anh không yên tâm, hơn nữa, nơi này mới là nhà của em."

"Em mà về đây chẳng phải là sẽ bị anh bao nuôi sao?" Bởi vì chỗ này, chỉ có anh mới gồng gánh nổi.

"Vậy cứ để cho anh nuôi em đi." Hoa Ngọc Thành nói: "Nơi này hết thảy đều là của em, anh cũng thế."

"..." Âm thanh ôn nhu của anh, làm cho nước mắt của Cao Thanh Thu khẽ lăn xuống.

Trở lại căn phòng này, liền sẽ nhớ tới mỗi một ngày ở bên anh trước kia, nhớ tới những thứ hạnh phúc kia từng chút từng chút...

Nước mắt của Cao Thanh Thu rơi xuống, Hoa Ngọc Thành hỏi: "Tại sao lại khóc?"

"Không biết." Cô đưa tay lau nước mắt, lúc rời đi cô cho là mình sẽ không trở lại nơi này, lại không nghĩ rằng, nhanh như vậy đã trở về rồi.

Rõ ràng đã ly dị, nhưng mà trong mắt anh, lại phảng phất, chẳng qua hai người chỉ cãi nhau một trận mà thôi.

Đương nhiên, ngay cả cãi vã cũng chưa từng có, thật ra thì không tính là cãi nhau.

Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, hôn một cái lên trán cô, "Vậy em cứ khóc đi, khóc đủ rồi, anh dẫn em đi tắm rửa. Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi phải không?"

"Anh nhất định lấy cớ để giở trò với em."

Cái gì mà tắm rửa?

Hoa Ngọc Thành nói: "Nếu anh thật sự muốn giở trò thì em có thể làm gì? Em bây giờ chính là cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt."

"..."

Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Nhưng cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà.Xe dừng ở cửa, Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống.Cao Thanh Thu nói: "Em tự đi được, chân anh còn chưa bình phục hẳn.""Đã tốt rồi." Anh ôm lấy cô, nhìn thấy cô bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng một mạch đi vào nhà, không chờ thêm được một giây nào nữa.Cao Thanh Thu cho là, sau khi mình rời đi, nơi này sẽ không giống trước đây nữa, mọi người cũng sẽ rời đi, lại phát hiện, mấy người giúp việc cũ vẫn còn ở đây.Dì Ngô nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu đi vào, che miệng đi ra ngoài.Trời ơi, bức tranh này quá k*ch th*ch rồi!Đến một bà già như bà nhìn xong cũng phải đỏ mặt.Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu lên phòng, mọi thứ từ lúc cô đi đều chưa từng thay đổi.Anh đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, ôm cô vào trong ngực, Hoa Ngọc Thành nói: "Về nơi này ở đi.""Hiện tại ở chỗ đó đang rất tốt.""Ngoan, nghe lời." Hoa Ngọc Thành hôn cô, "Anh đã đồng ý với em, làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đã ly dị rồi, em cũng hẳn nên đáp ứng với anh một chuyện, em nói xem?"Cao Thanh Thu nhìn anh, giả ngu: "Đáp ứng cái gì chứ?""Ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả." Ánh mắt Hoa Ngọc Thành nhìn cô đầy thâm tình, anh nói tiếp, "Một mình em ở bên ngoài, anh không yên tâm, hơn nữa, nơi này mới là nhà của em.""Em mà về đây chẳng phải là sẽ bị anh bao nuôi sao?" Bởi vì chỗ này, chỉ có anh mới gồng gánh nổi."Vậy cứ để cho anh nuôi em đi." Hoa Ngọc Thành nói: "Nơi này hết thảy đều là của em, anh cũng thế.""..." Âm thanh ôn nhu của anh, làm cho nước mắt của Cao Thanh Thu khẽ lăn xuống.Trở lại căn phòng này, liền sẽ nhớ tới mỗi một ngày ở bên anh trước kia, nhớ tới những thứ hạnh phúc kia từng chút từng chút...Nước mắt của Cao Thanh Thu rơi xuống, Hoa Ngọc Thành hỏi: "Tại sao lại khóc?""Không biết." Cô đưa tay lau nước mắt, lúc rời đi cô cho là mình sẽ không trở lại nơi này, lại không nghĩ rằng, nhanh như vậy đã trở về rồi.Rõ ràng đã ly dị, nhưng mà trong mắt anh, lại phảng phất, chẳng qua hai người chỉ cãi nhau một trận mà thôi.Đương nhiên, ngay cả cãi vã cũng chưa từng có, thật ra thì không tính là cãi nhau.Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, hôn một cái lên trán cô, "Vậy em cứ khóc đi, khóc đủ rồi, anh dẫn em đi tắm rửa. Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi phải không?""Anh nhất định lấy cớ để giở trò với em."Cái gì mà tắm rửa?Hoa Ngọc Thành nói: "Nếu anh thật sự muốn giở trò thì em có thể làm gì? Em bây giờ chính là cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt.""..."

Chương 572