"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 8
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Nam sinh đẹp trai trẻ trung đi qua đám đông bước tới bên cạnh Khổng Kha Hàm, cẩn thận đỡ cậu ta dậy. Khi Khổng Kha Hàm được Ngu Nhan Trạch đỡ dậy, lồng ngực vẫn còn truyền tới cảm giác đau đớn rõ rệt. Chết mất thôi! "Diệp Sơ Dương, Kha Hàm chỉ là lo cho tôi bị cậu quấy rầy thôi. Vì thế, mong cậu hãy dừng lại ở đây." Đỡ Khổng Kha hàm ngồi xuống vị trí bên cạnh, Ngu Nhan Trạch đứng vững trước mặt Diệp Sơ Dương, thần sắc vô cùng nghiêm túc. Diệp Sơ Dương uể oải dựa vào n giảng sau lưng, sau đó đưa mắt nhìn nam sinh trước mặt. Không thể không thừa nhận, Ngu Nhan Trạch có tướng mạo rất tuấn tú, nếu không cũng không thể trở thành hotboy của học viện điện ảnh Tĩnh Tây. Nước da trắng trẻo làm tôn lên đôi môi hồng nhạt, ngũ quan tuấn mỹ nổi bật, đường nét khuôn mặt vô cùng hoàn hảo, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích. Đúng là có vốn liếng hấp dẫn người khác. Nhưng... Diệp Sơ Dương không thực sự hiểu lắm, rõ ràng người trước mặt không thể sánh với chú út, tại sao bản thân cô trước đây lại thích Ngu Nhan Trạch chứ? Chỉ cần nhìn thấy Diệp Tu Bạch, khẩu vị và tầm nhìn sẽ có thể trở nên khắt khe mà? Ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt hoa đào trong veo của Diệp Sơ Dương thoáng chút bực bội. "Việc của tôi và cậu ta, cần cậu nhiều lời sao?" Khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Sơ Dương đang bị đắm chìm trong dung nhan và sức quyến rũ của Ngu Nhan Trạch thì Diệp Sơ Dương nói một câu như vậy. Mọi người: "..." Điều này khác hoàn toàn so với suy nghĩ của họ. Đám đông ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Dương sắc mặt lạnh nhạt, thư thái, sau đó lại quay lại nhìn Ngu Nhan Trạch mặt đã đen như đít nồi, trong lòng thầm đốt cho hotboy này một cây nến. Diệp Sơ Dương xuất hiện ở đây hôm nay căn bản không thể dùng lý lẽ thông thường để mô tả. "Diệp Sơ Dương, việc này là do tôi mà ra, vì thế tôi có tư cách xen vào." Ngu Nhan Trạch sắc mặt khó coi nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Sơ Dương, nói từ chữ một. Đặc biệt là khi nói tới bốn chữ "do tôi mà ra", cậu ta đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí. Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười đầy ẩn ý, cô khoanh tay trước ngực nhìn nam sinh trức mắt, khẽ nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đá cậu ta hoàn toàn là vì cậu ta không biết sống chết tới gây phiền phức cho tôi. Còn cậu ấy mà, cút ra xa nhất có thể, đừng sấn tới trước mặt tôi nhắc nhở tôi trước đây tôi ngu ngốc ra sao." "Cậu..." Ngu Nhan Trạch không ngờ Diệp Sơ Dương có thể nói ra những lời lẽ như vậy. "Tôi cái gì mà tôi? Có điều nếu cậu đã tới đây rồi vậy thì tôi cũng phải nói rõ sự tình." Diệp Sơ Dương khẽ bước lên trước, đứng trước mặt Ngu Nhan Trạch: "Tôi không có hứng thú với cậu. Một chút hứng thú cũng không có." "Mặc dù tôi vẫn thích nam giới nhưng rất tiếc là tôi không thích mấy gã bóng, tôi thích người MAN một chút, hơn nữa cũng không phải là dạng con gà còi đá một cái đã bay đi như cậu!" "Nhưng chính cậu cũng còn xinh hơn cả con gái kìa!" Trong đám đông có một người khẽ lên tiếng. Đúng vậy, Diệp Sơ Dương còn xinh hơn con gái, đương nhiên nếu xét về hành vi của cô vừa nãy, chắc chắn cô không hề ăn nhập với chữ "bóng", nhưng hình như cũng chả có quan hệ gì với "MAN". Khi đám đông còn thầm bới móc trách cứ, giọng nói hơn khàn có chút dửng dưng của Diệp Sơ Dương lại vang lên: "Vì thế vừa hay có thể bổ sung cho nhau. Nói lại lần nữa nhé, tôi tuyệt đối không có hứng thú với cậu đâu, Ngu Nhan Trạch. Vì thế, sau này các cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nam sinh đẹp trai trẻ trung đi qua đám đông bước tới bên cạnh Khổng Kha Hàm, cẩn thận đỡ cậu ta dậy.
Khi Khổng Kha Hàm được Ngu Nhan Trạch đỡ dậy, lồng ngực vẫn còn truyền tới cảm giác đau đớn rõ rệt.
Chết mất thôi!
"Diệp Sơ Dương, Kha Hàm chỉ là lo cho tôi bị cậu quấy rầy thôi. Vì thế, mong cậu hãy dừng lại ở đây."
Đỡ Khổng Kha hàm ngồi xuống vị trí bên cạnh, Ngu Nhan Trạch đứng vững trước mặt Diệp Sơ Dương, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Diệp Sơ Dương uể oải dựa vào n giảng sau lưng, sau đó đưa mắt nhìn nam sinh trước mặt.
Không thể không thừa nhận, Ngu Nhan Trạch có tướng mạo rất tuấn tú, nếu không cũng không thể trở thành hotboy của học viện điện ảnh Tĩnh Tây.
Nước da trắng trẻo làm tôn lên đôi môi hồng nhạt, ngũ quan tuấn mỹ nổi bật, đường nét khuôn mặt vô cùng hoàn hảo, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích. Đúng là có vốn liếng hấp dẫn người khác.
Nhưng...
Diệp Sơ Dương không thực sự hiểu lắm, rõ ràng người trước mặt không thể sánh với chú út, tại sao bản thân cô trước đây lại thích Ngu Nhan Trạch chứ? Chỉ cần nhìn thấy Diệp Tu Bạch, khẩu vị và tầm nhìn sẽ có thể trở nên khắt khe mà?
Ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt hoa đào trong veo của Diệp Sơ Dương thoáng chút bực bội.
"Việc của tôi và cậu ta, cần cậu nhiều lời sao?"
Khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Sơ Dương đang bị đắm chìm trong dung nhan và sức quyến rũ của Ngu Nhan Trạch thì Diệp Sơ Dương nói một câu như vậy.
Mọi người: "..."
Điều này khác hoàn toàn so với suy nghĩ của họ.
Đám đông ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Dương sắc mặt lạnh nhạt, thư thái, sau đó lại quay lại nhìn Ngu Nhan Trạch mặt đã đen như đít nồi, trong lòng thầm đốt cho hotboy này một cây nến.
Diệp Sơ Dương xuất hiện ở đây hôm nay căn bản không thể dùng lý lẽ thông thường để mô tả.
"Diệp Sơ Dương, việc này là do tôi mà ra, vì thế tôi có tư cách xen vào." Ngu Nhan Trạch sắc mặt khó coi nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Sơ Dương, nói từ chữ một.
Đặc biệt là khi nói tới bốn chữ "do tôi mà ra", cậu ta đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười đầy ẩn ý, cô khoanh tay trước ngực nhìn nam sinh trức mắt, khẽ nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đá cậu ta hoàn toàn là vì cậu ta không biết sống chết tới gây phiền phức cho tôi. Còn cậu ấy mà, cút ra xa nhất có thể, đừng sấn tới trước mặt tôi nhắc nhở tôi trước đây tôi ngu ngốc ra sao."
"Cậu..." Ngu Nhan Trạch không ngờ Diệp Sơ Dương có thể nói ra những lời lẽ như vậy.
"Tôi cái gì mà tôi? Có điều nếu cậu đã tới đây rồi vậy thì tôi cũng phải nói rõ sự tình." Diệp Sơ Dương khẽ bước lên trước, đứng trước mặt Ngu Nhan Trạch: "Tôi không có hứng thú với cậu. Một chút hứng thú cũng không có."
"Mặc dù tôi vẫn thích nam giới nhưng rất tiếc là tôi không thích mấy gã bóng, tôi thích người MAN một chút, hơn nữa cũng không phải là dạng con gà còi đá một cái đã bay đi như cậu!"
"Nhưng chính cậu cũng còn xinh hơn cả con gái kìa!" Trong đám đông có một người khẽ lên tiếng.
Đúng vậy, Diệp Sơ Dương còn xinh hơn con gái, đương nhiên nếu xét về hành vi của cô vừa nãy, chắc chắn cô không hề ăn nhập với chữ "bóng", nhưng hình như cũng chả có quan hệ gì với "MAN".
Khi đám đông còn thầm bới móc trách cứ, giọng nói hơn khàn có chút dửng dưng của Diệp Sơ Dương lại vang lên: "Vì thế vừa hay có thể bổ sung cho nhau. Nói lại lần nữa nhé, tôi tuyệt đối không có hứng thú với cậu đâu, Ngu Nhan Trạch. Vì thế, sau này các cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Nam sinh đẹp trai trẻ trung đi qua đám đông bước tới bên cạnh Khổng Kha Hàm, cẩn thận đỡ cậu ta dậy. Khi Khổng Kha Hàm được Ngu Nhan Trạch đỡ dậy, lồng ngực vẫn còn truyền tới cảm giác đau đớn rõ rệt. Chết mất thôi! "Diệp Sơ Dương, Kha Hàm chỉ là lo cho tôi bị cậu quấy rầy thôi. Vì thế, mong cậu hãy dừng lại ở đây." Đỡ Khổng Kha hàm ngồi xuống vị trí bên cạnh, Ngu Nhan Trạch đứng vững trước mặt Diệp Sơ Dương, thần sắc vô cùng nghiêm túc. Diệp Sơ Dương uể oải dựa vào n giảng sau lưng, sau đó đưa mắt nhìn nam sinh trước mặt. Không thể không thừa nhận, Ngu Nhan Trạch có tướng mạo rất tuấn tú, nếu không cũng không thể trở thành hotboy của học viện điện ảnh Tĩnh Tây. Nước da trắng trẻo làm tôn lên đôi môi hồng nhạt, ngũ quan tuấn mỹ nổi bật, đường nét khuôn mặt vô cùng hoàn hảo, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích. Đúng là có vốn liếng hấp dẫn người khác. Nhưng... Diệp Sơ Dương không thực sự hiểu lắm, rõ ràng người trước mặt không thể sánh với chú út, tại sao bản thân cô trước đây lại thích Ngu Nhan Trạch chứ? Chỉ cần nhìn thấy Diệp Tu Bạch, khẩu vị và tầm nhìn sẽ có thể trở nên khắt khe mà? Ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt hoa đào trong veo của Diệp Sơ Dương thoáng chút bực bội. "Việc của tôi và cậu ta, cần cậu nhiều lời sao?" Khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Sơ Dương đang bị đắm chìm trong dung nhan và sức quyến rũ của Ngu Nhan Trạch thì Diệp Sơ Dương nói một câu như vậy. Mọi người: "..." Điều này khác hoàn toàn so với suy nghĩ của họ. Đám đông ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Dương sắc mặt lạnh nhạt, thư thái, sau đó lại quay lại nhìn Ngu Nhan Trạch mặt đã đen như đít nồi, trong lòng thầm đốt cho hotboy này một cây nến. Diệp Sơ Dương xuất hiện ở đây hôm nay căn bản không thể dùng lý lẽ thông thường để mô tả. "Diệp Sơ Dương, việc này là do tôi mà ra, vì thế tôi có tư cách xen vào." Ngu Nhan Trạch sắc mặt khó coi nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Sơ Dương, nói từ chữ một. Đặc biệt là khi nói tới bốn chữ "do tôi mà ra", cậu ta đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí. Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười đầy ẩn ý, cô khoanh tay trước ngực nhìn nam sinh trức mắt, khẽ nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đá cậu ta hoàn toàn là vì cậu ta không biết sống chết tới gây phiền phức cho tôi. Còn cậu ấy mà, cút ra xa nhất có thể, đừng sấn tới trước mặt tôi nhắc nhở tôi trước đây tôi ngu ngốc ra sao." "Cậu..." Ngu Nhan Trạch không ngờ Diệp Sơ Dương có thể nói ra những lời lẽ như vậy. "Tôi cái gì mà tôi? Có điều nếu cậu đã tới đây rồi vậy thì tôi cũng phải nói rõ sự tình." Diệp Sơ Dương khẽ bước lên trước, đứng trước mặt Ngu Nhan Trạch: "Tôi không có hứng thú với cậu. Một chút hứng thú cũng không có." "Mặc dù tôi vẫn thích nam giới nhưng rất tiếc là tôi không thích mấy gã bóng, tôi thích người MAN một chút, hơn nữa cũng không phải là dạng con gà còi đá một cái đã bay đi như cậu!" "Nhưng chính cậu cũng còn xinh hơn cả con gái kìa!" Trong đám đông có một người khẽ lên tiếng. Đúng vậy, Diệp Sơ Dương còn xinh hơn con gái, đương nhiên nếu xét về hành vi của cô vừa nãy, chắc chắn cô không hề ăn nhập với chữ "bóng", nhưng hình như cũng chả có quan hệ gì với "MAN". Khi đám đông còn thầm bới móc trách cứ, giọng nói hơn khàn có chút dửng dưng của Diệp Sơ Dương lại vang lên: "Vì thế vừa hay có thể bổ sung cho nhau. Nói lại lần nữa nhé, tôi tuyệt đối không có hứng thú với cậu đâu, Ngu Nhan Trạch. Vì thế, sau này các cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."